Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 395



Một bên khác, trong xe.

Vân Thanh đã bị Hoắc Cảnh Thâm khống chế.

Đến cái thắt lưng anh cũng đặt làm, chất lượng tốt đến bất ngờ.

Thả lòng cồ tay cô để cô không thể thoát ra mà cũng không làm cồ bị thương.

“Còn làm loạn không?” Hoắc Cảnh Thâm sờ sờ vết máu trên cồ bị cào ra, bình tĩnh nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt.

Ánh mắt đỏ khiến da đầu Vân Thanh ngứa ran, nhưng nỗi bất bình trong lòng vẫn còn đó.

Cô nín thở quay mặt đi khỏi anh.

“Anh chỉ bắt nạt em thôi…”

Giọng nói cuối cùng cùa cô gái nhỏ mang theo một chút tiếng khóc thống khổ.

“…” Hoắc Cảnh Thâm bất đắc dĩ nhướng mày, cuối cùng vẫn dịu giọng “Đừng khóc, là lỗi cùa anh.”

Đầu ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông lướt qua đuôi mắt cô, lộ ra vẻ thương hại cùng sự hỏa hiệp.

Nếu cô gây rắc rối, anh vẫn cỏ thể khống chế cô.

Nhưng khi cô bé nhỏ này rơi lệ, anh lại bắt lực…

Hoắc Cảnh Thâm tiến tới cởi dây thắt lưng trói cổ tay cô.

Nghe thấy người phụ nữ nhỏ bé dưới anh, cô ủ rũ sụt sịt, hỏi anh “Hoắc Cảnh Thâm, tại sao anh không muốn em có con?”

Hoắc Cảnh Thâm dừng lại một chút, nhất thời không nói nên lời.

Anh làm sao lại không muốn có đứa con của hai người?

Nhưng bây giờ tình hình của anh thế này, có con rồi thì quá vô trách nhiệm.

Hoắc Cảnh Thâm muốn tìm một lí do từ chối, nói vòng vo “Vân Thanh, anh ”

Không ngờ, chưa kịp nói xong, người phụ nữ nhỏ bé đang

cúi đầu lau nước mắt đột nhiên nhào tới.

Hoắc Cảnh Thâm không kịp chuẩn bị, đột ngột bị ngã xuống ghế.

“Thanh…” Anh còn chưa kịp nói, một cây kim châm màu bạc đã đâm vào cồ trước.

Một cảm giác tê dại quen thuộc quét qua cơ thể anh.

Hoắc Cảnh Thâm nghiến ráng “Vân, Thanh!”

Lần đầu tiên gặp nhau trong núi, cô giả vờ vô hại với người và động vật, khi anh thả lòng cảnh giác, cô cũng hạ gục anh bằng chính phát súng đó.

Anh đã ngã vào cùng một người phụ nữ hai lần!

Vân Thanh vừa thay đồi từ vẻ ngoài thanh tú, thừa lúc Hoắc Cảnh Thâm bất động, lột áo của anh và đâm thêm một mũi nữa.

“Bảo bối im lặng một chút.”

Hoắc Cảnh Thâm “ ”

Lần này, anh không thể nói đưực gì cả.

Vân Thanh bắt mạch cho Hoắc Cảnh Thâm một lúc, tâm trí hơi khựng lại.

Sau vài giây kiểm tra, cô vươn tay lấy chiếc túi của mình.

Cô nhìn thấy nó ngay khi lên xe, nhưng đã không lấy.

Cái túi nhẹ hơn rất nhiều, cuốn sách cồ chữ nho ban đầu đưực bỏ vào bên trong đã biến mất.

Đa sồ đều rơi ở đấu trường.

Vân Thanh cũng không coi trọng, dù sao cô đọc qua một lần, nội dung khắc sâu trong đầu, cùng lắm là im lặng.

Cô gọi điện cho Tiêu Dao Tử.

“Sư phụ, con gặp phải bệnh khó chữa, muốn mời người chỉ giáo.”

Vân Thanh cực kỳ cung kính.

Tiêu Dao Tử rắt hài lòng vì là một người thầy phù phiếm.

Trước khi ông phát hiện ra đồ đệ của mình là một thiên tài tầm cỡ thế giới, lòng tự trọng của ông đã bị ảnh hưởng nặng nề.

Bây giờ xem ra gừng càng già càng cay.

Ông hắng giọng “Nói cho ta biết, ta sẽ dạy con thật tốt.”

“Có một bệnh nhân trúng độc sắp chết, nhiều độc tố tích tụ trong cơ thể nhiều năm, làm tổn thương tim mạch, nội tạng….” Vân Thanh mồ tả các triệu chứng của Hoắc Cảnh Thâm, sau đó chuyền chủ đề “Vợ của bệnh nhân này muốn hỏi, họ có thể có con không?”

Tiêu Dao Tử hoàn toàn nghe không có chút gì sai cả.

Ồng nghiêm nghị nói “Nếu chức năng thể chất của bệnh nhân không có vấn đề gì, theo lý thuyết thì có thề sinh con. Nhưng còn phải xem thể chất của người phụ nữ. Nếu thề chất của người phụ nũ’ lạnh lẽo, giống như con, cô ấy sẽ

không chịu nồi máu của người đàn ông, cứ mười đứa trẻ được sinh ra sẽ cỏ chín đứa bị mắc bệnh khó chữa.”

Hoắc Cảnh Thâm

Ồng già này y học giỏi, nhưng đầu óc thật sự không tốt.

Thật ra Vân Thanh đã đoán được câu trả lời trong lòng nên mới thử gọi cho Tiêu Dao Tử chỉ để xác nhận.

Sau khi cúp điện thoại của Tiêu Dao Tử, Vân Thanh nhìn Hoắc Cảnh Thâm trước mặt.

“Cho nên anh mới đẻ em uống vân mây đen đúng không?” Cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thâm trầm của người đàn ông, nỗi bất bình trong lòng Vân Thanh lập tức táng lên vài phần.

Cô giơ tay đánh về phía Hoắc Cảnh Thâm.

“Đồ khốn nạn!” Thế nhưng lại bị một bàn tay to lớn lạnh lẽo nắm lại.

Hoắc Cảnh Thâm nhéo cổ tay cô, tay còn lại rút cây kim dài cắm trên cổ cô ra.

Vân Thanh có chút kinh ngạc “Anh…”

“Em thật sự cho rằng một mũi kim có thề hạ được anh sao?” Hoắc Cảnh Thâm trầm giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.