Liễu Từ đột nhiên nhớ tới câu nói của Lục Kỳ Hữu khi nãy: “Mẹ kiếp, ai chờ cô! Tôi đang đợi…”
– – Người Lục Kì Hữu đang đợi, lẽ nào là Nghê Hoan??
Suy nghĩ này vẫn chưa chấm dứt, Đường Quý đã dẫn theo 2 tên vệ sĩ bước vào.
Nhìn cảnh trước mắt, Đường Quý không dám nói lớn, cúi đầu nói: “Lục tồng, là thuộc hạ sơ suất…”
Hắn vừa nhận được cuộc điện thoại của quản lý lễ tân khách sạn, nói cỏ một người phụ nữ tới tìm Lục tổng, vì đã thông báo từ trước, nên không ngăn cản.
Nhưng hai tên vệ sĩ đứng gần thang máy cách đây không lâu cũng gọi điện thoại cho hắn, nói có người phụ nữ tới gặp Lục tổng…
Sao giờ lại có hai người phụ nữ?!
Đường Quý nhận thấy có gì không đúng, vội vàng tới.
Lục Kỳ Hữu mặt mày xám xịt, bầu không khí lúc đó khiến người ta nổi cả da gà.
Anh ta không thèm nhìn Liễu Từ ở dưới đất lấy một cái,
lạnh lùng nói: “Đưa người phụ nữ này ra ngoài cho tôi!”
Liễu Từ vô cùng hoảng loạn, phía bên ngoài sớm đã bố trí mấy tên sán ảnh chụp trộm!
Nếu cô ta bị đưa ra ngoài như vậy…Liễu Từ mặt tái mét, hoảng sợ.
“Không…khồng được Lục tồng!” Lúc này không thèm để tâm Nghê Hoan đang nhìn mình như trò cười, Liễu Từ khóc lóc bò về phía Lục Kỳ Hữu, hy vọng người đàn ồng này sẽ thương hoa tiếc ngọc, “Lục tổng, tôi không dám nữa, Lục tổng.. ”
Nhưng ngay cả vạt áo của Lục Kỳ Hữu cô ta còn chưa chạm vào, đã bị hai tên vệ sĩ thô bạo giũ’ chặt và kéo thẳng vào thang máy.
Có thể nói, giờ Liễu Từ bị đưa ra ngoài kia đang khỏa thân…
Cô không thông cảm cho Liễu Từ.
Nhưng cũng không khỏi rùng mình.
Người đàn ông Lục Kỳ Hữu này…đúng là một tên động vật máu lạnh.
Có vẻ như Liễu Từ trước đây luôn theo sau anh ta, nhưng giờ chán rồi, anh ta chỉ coi như rác rưởi, vứt đi bất cứ lúc nào…
Haizz…
Nghê Hoan nhắm mắt, may mà, không để Lục Kỳ HŨ’U biết được, Tiểu Bảo chính là con của anh ta!
Điều chỉnh tâm trạng của mình, Nghê Hoan quay đầu lại.
Lục Kỳ Hữu đã quay người đi vào trong phòng, cửa phòng vẫn đang mở.
Giống như cái bẫy do thợ sản tạo ta, đang chờ cô nhảy vào vậy.
Nghê Hoan hít một hơi thật sâu, bước vào trong.
Lục Kỳ Hữu đứng ỏ’ quầy bar, rót cho mình một ly sâm
panh.
“Cô uống gì?” Anh ta quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên nói: “Nước chanh có gas?”
Nghê Hoan sững sờ.
Anh ta vậy mà còn nhớ….
Nhưng trước khi hơi ấm lan tỏa trong lòng, Lục Kỳ Hữu đột nhiên cười khẩy và rót một ly rượu vang đỏ.
“Một tội phạm giết người như cô, sao có thể thích những thứ sạch sẽ như thế chứ?” Anh ta đưa ly rượu vang cho
Nghê Hoan, chất lỏng màu đỏ tươi khiến đôi mắt người đàn ông tràn đầy sự tức giận, như kim châm vào trái tim Nghê Hoan.
Cô đột nhiên nhếch miệng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn lạnh lùng như bức họa tinh xảo, cũng trở nên sống động hơn nhờ nụ cười này.
Giống như yêu ma biến thành người trong sương mù.
“Đúng vậy, tôi giết người…” Nghê Hoan lạnh lùng cười, đưa tay nhận lấy ly rượu vang đỏ của Lục Kỳ Hữu, chất lỏng màu đỏ như máu lắc lư trong ly rượu.
Cô cau mày, nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn tú lạnh lùng trước mắt, chậm chầm bước tới gần.
“Thế nên, Lục Kỳ Hữu…” Nghê Hoan đột nhiên nắm lấy cồ áo anh ta, ánh mắt sắc lạnh, “Tốt nhất anh cứ nhằm vào tôi, dám làm tồn thương con trai tôi, tôi sẽ chơi tới cùng với anh!”