Vân Thanh dùng lực muốn rút tay lại, nhưng không thể rút
nồi, giãy giũa một lúc, cô cảm thấy có chút phiền phức, nụ cười giả tạo trên khóe miệng đã biến mất.
“Hoắc Cảnh Thâm”
Hoắc Cảnh Thâm ánh mắt trêu chọc nhìn cô: “Sao lại không chu đáo gọi anh Hoắc chứ?”
“…Anh khốn nạn, bỏ em ra!” Vân Thanh vồ cùng tửc giận, nắm chặt tay, đấm vào ngực Hoắc Cảnh Thâm, nghiến ràng nghiến lợi: “Hoắc Cảnh Thâm, nếu trong lòng anh có người khác, thì cút khỏi đây càng nhanh càng tốt!”
Hoắc Cảnh Thâm nghe cô nói vậy, vừa tức vừa buồn cười, dứt khoát vứt ô ra, giữ chặt Vân Thanh, ép sát cô vào tường.
Vân Thanh bị ép chặt giữa lồng ngực sán chắc của người đàn ông và bức tường lạnh lẽo.
Hoắc Cảnh Thâm cúi mắt xuống: “Còn làm lọa hả?”
Lưng anh ướt sũng vì nước mưa nhỏ xuống từ mái hiên, nhưng anh đã bảo vệ cô rất tốt.
Vân Thanh mím môi, nghĩ tới sức khỏe của Hoắc Cảnh Thâm, cuối cùng, không nỡ, vươn tay nắm lấy eo anh, kéo
anh vào trong.
Hành động này, Hoắc Cảnh Thâm đương nhiên cảm nhận được.
Anh cong khóe miệng: “Xót anh sao?”
“Vô liêm sì, em không…” Vân Thanh đang định nói lại, Hoắc Cảnh Thâm không cho cô cơ hội nói hết, cúi đầu hồn lên môi cô.
Vân Thanh lúc đầu phản kháng cự tuyết, nhưng cô càng giãy giụa, Hoắc Cảnh Thâm lại càng hôn mạnh hơn.
Cuối cùng cô thả lỏng, Hoắc Cảnh Thâm mới thở nổi, anh dịu dàng hồn cô.
“Cha của Tần Dĩ Nhu, có ơn lớn với anh.” Đôi môi mỏng mềm mại của Hoắc Cảnh Thâm tiến gần tới khóe miệng cô, mỗi lời anh nói giống như một nụ hôn an ủi. Anh nhỏ giọng nói: “Tần Dĩ Nhu là người thân duy nhất trên đời của ông ấy, nếu em ấy buồn, ông ấy sẽ đoản thọ mất.”
Vân Thanh lặng người, rồi lập tức phản ứng lại, Hoắc Cảnh Thâm đang giải thích với cô.
Người anh đề tâm trước giờ không phải Tần Dĩ Nhu…
Hoắc Cảnh Thâm chạm vào gương mặt cô, cứng ngắc nói: “Không báo trước với Hoắc phu nhân là lỗi của anh. Lần đầu tiên làm chồng, xin em chiếu cố.”
Vân Thanh cười ló’n.
Nỗi uất ức trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng tan biến trong đôi mắt dịu dàng của người đàn ông.
Anh không chỉ dỗ dành cô mà còn giải thích với cô một cách nghiêm túc.
Người đàn ông này thật sự thay đổi vì cô…tại sao lại đột nhiên đáng yêu thế này?
Vân Thanh kiễng chân hồn Hoắc Cảnh Thâm.
“Tha thức cho anh, nhưng lần sau không được như vậy nữa.” Cô cũng không quên cảnh cáo anh.
Chiếc Maybach đen nhanh chóng phóng đi trong đêm mưa mù sương.
Cảnh tượng này, xuyên qua màn mưa rơi vào đôi mắt lạnh lùng khác.
Tần Dĩ Nhu ngồi trong xe, đôi mắt cô ta đỏ lên vì ghen tị, bất lực nhìn đèn chiếu hậu của chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn…
Cô ta theo sau Hoắc Cảnh Thâm tới đây, lại nhìn thấy cảnh tượng không muốn nhìn thấy nhất này!
Diêm Hoài Trân ngồi cạnh cô ta tất nhiên quan sát thấy, anh bị mù một mắt, nhưng thị lực mắt còn lại vẫn rất sắc bén.
Sự chú ý của anh ta chỉ hướng về Vân Thanh.
Đó là đồ đệ của Tiêu Dao Tử.
Diêm Hoài Trân cười khẩy: “Xem ra Hoắc Cảnh Thâm đối với người phụ nữ đỏ, anh ta quan tâm cô ấy hơn cô nhiều.”
“…” Tần Dĩ Nhu cắm sâu móng tay vào lòng bàn tay, máu me đầm đìa, nhưng cô không hề cảm thấy đau. Có chút điên cuồng hoang tưởng nói: “Hoắc Cảnh Thâm … nhất định sẽ thuộc về tồi!”
“Tất nhiên là vặy rồi.” Diêm Hoài Trân nhìn chằm chằm con mắt bị mù của mình trong kính chiếu hậu, hận thù tích tụ bao nhiêu năm khiến vẻ mặt hắn càng thêm ghê rợn, “Tôi đã sắp xếp xong mọi chuyện, đợi ngày đại hội y thuật diễn ra, tôi sẽ hủy hoại thanh danh của cả sư phụ và đồ đệ, chúng chỉ còn đường chết!
Tần Dĩ Nhu định nói gì đó, một cuộc điện thoại gọi tới.
Là người hầu cũ mà cô ta mua gọi tới.
Thái độ của Lão phu nhân đối với Vân Thanh, đột nhiên thay đổi, thậm chí còn vì Vân Thanh mà không tiếc đuổi cô ta ra khỏi Ngự Cảnh viên.
Tần Dĩ Nhu nghi ngờ trong đó có điều gì mờ ám!
Cô ta không hỏi được bất cứ điều gì từ chỗ Lão phu nhân, liền bố trí người âm thầm theo dõi Lão phu nhân, xem ra giờ đã cỏ tin tức rồi.
Tần Dĩ Nhu lập tức nhận điện thoại, nghe hết lời đối phương nói, cô ta đột nhiên ngồi thẳng, vẻ mặt kinh ngạc.