Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 416



[Sốc! Nữ diễn viên hạng hai việc không thành, ngược lại còn bị tống ra khỏi khách sạn!]

[Diễn viên lỗi thời không bằng Ji, khỏa thân nơi công cộng thật xấu hồ!]

[Con đường đỏ đen của Liễu Từ đã đến đỉnh cao, đỏ đen thật không biết xấu hồ!]

Tiêu đề từ các phương tiện truyền thông ngồi lê đồi mách ngày càng bất lợi, dưới mỗi thông báo đều có ảnh và thậm chí cả video Liễu Từ khỏa thân và bị ném ra ngoài khách sạn Thanh La Bốn Mùa.

Mặc dù không ai dám trắng trợn ra mặt, cô ta bị Lục Kì Hữu ném ra ngoài, nhưng chuyện này thì ai cũng biết rồi.

vỗn dĩ Hoắc Cảnh Thâm luôn giữ kín tiếng khi đi du lịch.

Nhưng thật may, đêm qua, Liễu Từ đã trả rất nhiều tiền để mua một bản thảo đề có được sự nồi tiếng, khiến mọi người thổi phồng về việc Lục Kì Hữu ở lại Thanh La Bốn Mùa, sau đó sắp xếp cho các tay sán ảnh chụp được cảnh

cô ta vào khách sạn một mình, sau đó đáng lên….

Vốn dĩ, Liễu Từ nghĩ rằng lần này cô ta sẽ có thể bắt kịp sự nhiệt tình của Lục Kì Hữu và ôm trọn được cái chân vàng này … Nhưng cô ta không ngờ rằng làn sóng dư luận này hóa ra lại gậy ông đập lưng ông.

Thực sự là tự gây ra họa lớn.

Vân Thanh vốn không định bỏ qua cho Liễu Từ đi, đúng lúc này, Tạ Lãng gọi tới.

“Lão đại, tồi đã bắt được những kẻ đố phân lên poster của Nghê tiểu thư.”

Tạ Lãng là một hacker hàng đầu, ngay cả nhóm người tối qua đã phát trực tiếp và đổ phân lên poster của Nghê Hoan cũng bịt mặt, tài khoản cũng ẩn danh.

Nhưng Tạ Lãng đã dễ dàng xâm nhập vào thiết bị đầu cuối của khách hàng và tìm thấy thành công thông tin tài khoản.

“Được, theo như kế hoạch.”

“Đã rõ, lão đại.”

Sau khi cúp điện thoại, Vân Thanh thoáng nhìn thấy biền

hiệu Club “Khuyển Mã” bên ngoài cửa sồ, tấm poster trước cửa hôm nay đã được thay thế, không phải Mr. Butterfly hôm qua…

Cô không đề ý Hoắc Cảnh Thâm bên cạnh đang nhắm mắt trầm tư bỗng mở mắt ra, đang cau mày nhìn khuôn mặt trầm tư của cô.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã lái vào Ngự Cảnh Viên.

Lão phu nhân đã đợi rất lâu, vừa nhìn thấy Vân Thanh, lập tức đi tới.

“Thanh Thanh, cẩn thận!”

Bà nắm tay Vân Thanh đi vào, lầm bẩm nói “Ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị đồ cho con, mau án cho nóng đi…”

Hoắc Cảnh Thâm xuống xe, không theo vào ngay lập tức.

Anh kêu một tiếng, “Hàn Mặc.”

“Tứ gia.”

“Điều tra một người.” Hoắc Cảnh Thâm nhìn bóng lưng của Vân Thanh, nói “Mr. Butterfly ở Club Khuyển Mã.”

….Club Khuyển Mã??

Chỗ đó không phải là nơi mà mọi người trong giới thượng lưu ai cũng đều biết… một nơi luyến ái nam phục vụ sao?!

Hàn Mặc cảm thấy đầu óc có vấn đề, hoặc là lỗ tai có vấn đề.

Anh còn chưa kịp định thần, giọng nói lạnh lùng cùa Hoắc Cảnh Thâm lại vang lên.

“Từ nay về sau không được mặc màu tím, xấu.”

Hàn Mặc cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi màu tím cực kỳ nhạt

nhẽo bên trong, yên lặng cài cúc áo bên ngoài.

Làm trợ lý mà bị chủ nhân đích thân công kích… Anh khổ quá mà!

Vân Thanh không biết rằng vì cô vô tình nhìn thêm một lần nữa, hiệu ứng cánh bướm đã được kích hoạt, cuối cùng đã giết trợ lý Hàn.

Cô được lão phu nhân nhiệt tình kéo vào phòng, dì Vương phụ trách chế độ ăn uống cho lão phu nhân bưng một chén canh hầm vào.

Dì Vương đã ở bên lão phu nhân mấy chục nàm, địa vị cao hơn trong đám người hầu ở Ngự Cảnh Viên, gần như chì đứng sau quản gia Phúc Bá.

“Lão phu nhân, đây là canh bồ bà sai tôi đi chuẩn bị cho phu nhân.”

Vân Thanh chỉ liếc mắt nhìn, trời đất, chén canh không lớn, nhưng nguyên liệu bên trong có rất nhiều loại bố, nếu dùng ngay cô có thể bị chảy máu mũi ngay tại chỗ.

Vân Thanh hướng ánh mắt cầu cứu về phía Hoắc Cảnh Thâm vừa vào cửa.

Không ngờ người đàn ông này ngồi ở một bên uống trà, thậm chí còn liếc nhìn cô một cách đầy ấn ý và nói “Thể chất của em yếu, bồi bồ cũng tốt.”

Đêm qua, anh không thể nhịn được một giờ..

Vân Thanh lập tức hiểu ra, nửa câu sau còn chưa nói xong, hai má có chút xấu hổ nóng lên.

Tuy nhiên, lão phu nhân vẫn thúc giục “Thanh Thanh, nhanh lên thử xem.”

Vân Thanh không nhịn được, múc một thìa canh chuẩn bị uống.

Dì Vương không thèm để ý đứng trong góc, lo lắng nắm tạp dề, nhìn chằm chằm vào cái miệng hơi hé mở của Vân Thanh.

Trong món súp này, côbà ta đã đố thứ mà Tần tiểu thư đã đưa…

Chỉ cần Vân Thanh uống nó, con trai cô ấy sẽ được cứu!

“Dì Vương.” Lão phu nhân đột nhiên nói.

Dì Vương cả người run lên, lập tức trả lời “…Dạ tôi đây,

Lão phu nhân.

“Đứa con trai không chịu phấn đấu cùa bà, bây giờ không phải đi đánh bạc sao?” Bà cụ hỏi.

Dì Vương cúi đầu, không khỏi rùng mình một cái, nặn ra một nụ cười nói “Lần trước bà đã trả nợ cho nó, dạy cho nó một bài học, nó tuyệt đối không dám nữa!”

Lúc này lão phu nhân mới gật gật đầu, tức giận nói “Vậy thì tốt. Nếu nó lại đi đánh bạc, ta nghĩ không bằng bè gãy chân còn lại của nó, đuổi nó ra khỏi nhà! Đồ vô dụng, ba mươi tuổi rồi. Nó còn lấy trộm hòm của mẹ ruột đế đánh bạc!”

“Nó không dám, không dám…” Dì Vương nhỏ giọng đáp, áy náy nhìn đi chỗ khác, lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Vân

Thanh.

Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô gái không có biểu cảm gì, ánh mắt trong veo như cỏ thể xuyên thấu tâm hồn người ta… Dì Vương vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Vân Thanh đặt thìa canh vốn định bưng lên miệng xuống, đột nhiên nói “Chén lớn này ta án không hết, dì Vương, bà vất vả rồi, chi bằng chúng ta mỗi người một nửa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.