Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 431



“Hả?” Bàn tay lớn của người đàn ông vỗ nhẹ lưng cô, giọng uể oải.

“thông qua đối tượng xem mắt mà họ giới thiệu, anh có thể nhìn thấy cách nhìn của họ về con người mình.”

Hoắc Cảnh Thâm khó mà hiểu nổi suy nghĩ của cồ.

“Là ý gì?”

Vân Thanh nâng mặt anh, giọng nghiêm trọng: “VỊ Bá tước đó có thể giới thiệu Winona cho anh, anh nên xem lại bản thân mình xem có phải ngày thường mình có chút kiêu ngạo hay không.”

Hoắc Cảnh Thâm nhìn người con gái nằm trên người mình nói chuyện như vậy, anh cảm thấy hơi buồn cười, nháy mắt nói: “Hoắc phu nhân, giờ hình như em hơi kiêu ngạo.”

Vân Thanh nói lí: “Chồng em quen rồi, anh có ý kiến? Nếu có ý kiến thì anh đi đánh anh ấy đi!”

Hoắc Cảnh Thâm muốn cười mà không dám cười liếc nhìn cô.

Ánh mắt nguy hiểm khiến lòng Vân Thanh không vui, hình như hơi kiêu ngạo thật.

Cô dùng cả tay lẫn chân, chuẩn bị rời khỏi người anh, nhưng còn chưa ngồi vào ghể cùa mình, đã bị Hoắc Cánh Thâm siết chặt eo kéo lại, ấn người cô xuống ghế.

Không lâu sau, Hàn Mặc ngồi ở ghế trên lái xe đột nhiên nghe thấy tiếng bên dưới.

“A…Hoắc Cảnh Thâm anh tuổi tuất à!”

“Yaaaa, đừng cắn ở đấy!”

Anh nói đùa: “Không phải Hoắc phu nhân kiêu ngạo lắm sao?”

Vân Thanh thật biết liệu cơm gắp mắm: “Chồng, em sai rôi…

Hàn Mặc: “…”

Anh ta nên ờ dưới gầm xe, không nên ờ trong xe.

Ở ghế sau, Hoắc Cảnh Thâm nhìn người con gái bị bắt nạt tới mềm nhũn như nước ỏ’ dưới, tóc cô rối hết cả lên, cồ và ngực đều có dấu hồn của anh…mặt đỏ ửng, đỏ ửng giống

như quả đào.

Hoắc Cảnh Thâm hơi nóng, thậm chí còn cảm thấy cồ họng khô.

Cũng không biết là đang giày vò ai.

Anh kiềm chế kéo cồ áo Vân Thanh lên, ánh mắt vẫn nóng bừng, hạ giọng nói: “Tối nay về nhà với anh?”

Vân Thanh không nói gì nuốt nước bọt.

Điều nên nói không nói, Hoắc Cảnh Thâm người đàn ồng này chỉ cần dục vọng nồi lên, thật sự rất hấp dẫn…

Nhưng cô không bị sắc đẹp làm mờ đi lý trí.

“Tối nay em phải về với mẹ, em còn phải cùng sư phụ tới Đại hội Y dược, mấy ngày tới đều phải ở Y Tiên Các chuẩn bị, sợ không có thời gian về.”

Ngoài việc chuẩn bị cho Đại hội Y dược, cô cũng phải dành nhiều thời gian đề tìm ra cách chữa trị mới cho Hoắc Cảnh Thâm…

Mặc dù Hoắc Cảnh Thâm không vui, nhưng cũng không miễn cưỡng.

Vân Thanh đột nhiên nghĩ ra điều gì, lấy dây buộc tóc trong túi ra, đeo lên cổ tay Hoắc Cảnh Thâm.

“Không được bỏ cái này ra. Nếu lại cỏ người sắp xếp việc xem mắt cho anh, vậy thì anh gio’ cái này lên, nói với đối phương, tôi có người trong lòng rồi!”

Hoắc Cảnh Thâm cúi đầu nhìn chiếc dây buộc tóc hình con thỏ và trái dâu trên cồ tay, phối với bộ vest đen của anh, đúng thật là…hơi khó mô tả.

Hoắc Cảnh Thâm: “…Có thề đổi cái khác không?”

Vân Thanh lục tìm trong túi, tìm được một cái khác.

“Cái này?”

Cái này màu hồng, bên trên còn có hình đám mây…

Đám mây nhỏ…dường như còn có thể chấp nhận.

Hoắc Cảnh Thâm tự đưa tay ra: “Có thể.”

Vân Thanh vẫn không bỏ chiếc dây buộc tóc cũ xuống, ngược lại còn đeo thêm cái mới.

Hoắc Cảnh Thâm: “…?”

Vân Thanh nheo mắt cười tiến lại gần hôn lên má anh: “Hoắc Cảnh Thâm anh quá ưu tú, em quyết định sẽ trao cho anh hai bảo hiểm.”

Hoắc Cảnh Thâm có chút bất lực, từ bỏ việc đấu tranh, “Em vui là được.”

Thêm một chiếc dây buộc tóc màu đỏ, trên cồ tay có những món đồ nhỏ màu sắc sặc sỡ của con gái.

Có lúc, Hoắc Cảnh Thâm thật sự cảm thấy không phải bản thân đang nuôi vợ, mà nuôi một đứa con gái…

Nửa tiếng sau, xe đã tới biệt thự Vân gia.

Hoắc Cảnh Thâm biết thái độ của Khương Như Tâm đối với

anh, xuống xe tiễn Vân Thanh tới cửa, mà không đi vào trong.

“Mau vào đi.”

Anh buông tay Vân Thanh.

“ừm.” Vân Thanh nhắc anh, “Viên thuốc Vạn Tức đó, anh nhất định phải uống đúng giờ.”

Hoắc Cảnh Thâm bất giác cau mày.

Vân Thanh nghiêm túc nói: “Anh cho em chút thời gian, em nhất định sẽ tìm ra cách loại bỏ độc trong cơ thể anh. Nhưng trước lúc đó…anh phải nghe lời em nói.”

Hoắc Cảnh Thâm trầm lặng nhìn cô,

Trong đôi mắt trong veo của cô gái ẩn chứa sự bướng bỉnh và ngoan cường, không hề nhượng bộ.

Anh bỏ tay với cô.

Bỏ đi, miễn cô vui là được.

Hoắc Cảnh Thâm nói nhỏ: “Theo ý em.”

Vân Thanh mắt cười, lúc này mới chuẩn bị về nhà.

Nhưng cồ quay người lại, thì nhìn thấy dì Trương chân lảo đảo từ trong nhà bước ra, hoảng loạn hét lên: “Tiều thư, phu nhân…bà ấy có chuyện rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.