Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 439



Nghe thắy ba chữ “Vạn Tức Đan”, cả hội trường đột nhiên im lặng vài giây, rồi kích động vây quanh đỏ.

Duy nhất.

Chỉ một viên thuốc nhỏ, mà họ coi như báu vật, hết sức nâng niu.

“Trời ạ, rất lâu rồi tôi mới thấy lại Vạn Tức Đan!”

“Mỗi nám Y Tiên Các chì tạo ra 50 viên Vạn Tức Đan, không phải ai cũng có thể mua được…Tôi đợi ba nàm mới có được một viên!

Dù là Tây y hay Trung y, đều nhận xét Vạn Tức Đan là một báu vật đáng giá.

Mà cỏ thế tạo ra Vạn Tức Đan với số lượng lớn…đây quả là một tin tốt làm chấn động cả giới y dược.

Vì điều đó, mà tất cả mọi người đều vô cùng kính nể Tiêu Dao Tử.

“Tiêu Dao Tử Các chủ đỉnh thật!”

“Năm đó, khi lão Các chủ vẫn còn sống, ông luôn muốn cải thiện phương pháp bào chế Vạn Tửc Đan đế có thể sản xuất với số lượng lớn, nhưng tốn rất nhiều tâm huyết vẫn chưa thể thực hiện được…Tiêu Dao Tử Các chủ lần này đã thật sự hoàn thành nguyện vọng đó!”

“Không hổ là người đứng đầu trong giới Trung y!”

Mọi người đều hết lời ngợi khen, mặt dày như Tiêu Dao Tử cũng có chút chột dạ.

Nói thật thì, trong chuyện bào chế thuốc, cống hiến lớn nhất của ông là cho xây dựng phòng luyện thuốc…chủ yếu vẫn là công lao cùa Vân Thanh…

Không đúng!

Tiêu Dao Tử lại nghĩ, đồ đệ này chẳng phải do mình dạy dỗ sao!

Nghĩ tới đây, lưng Tiêu Dao Tử bất giác thẳng tắp, ông vuốt vuốt chòm râu, trông vẻ khiêm tốn.

“Haizz, mọi người quá lời rồi. Tôi thân là Các chủ, đây đều là những việc trong bổn phận của tôi. Nhũ’ng nãm qua, tôi

bận rộn nghiên cứu phương pháp bào chế Vạn Tức Đan, Đại hội Y dược mấy nám trước không tham gia…thật có lỗi với mọi người.” Nói tới đây, Tiêu Dao Tử vẫy tay, “Viên Vạn Tức Đan này, ai tới hôm nay cũng đều có phần, mỗi người một viên, coi như quà đáp lễ của tôi! Mọi người đừng khách khí!”

Vừa nói xong, cả hội trường đều hết lời ca ngợi, khen Tiêu Dao Tử là Thần Nồng tái thế.

Vân Thanh:

Ông già này cũng chơi lớn thật, nhưng ông thật sự hào phóng đến vậy sao?

Đúng lúc Vân Thanh cảm thán cuối cùng Tiêu Dao Tử cũng thật sự trưởng thành rồi, thì không ngờ, ông lại nói thêm: “Các vị, bắt đầu từ tháng này, Vạn Tức Đan sẽ chính thức đi vào sản xuất. Mỗi tháng giới hạn 3000 lọ. Mọi người đặt hàng sớm! Giá cả ưu đãi, một viên 50 000!”

Vân Thanh:

Cô không biết, ông già này không kiếm tiền là chuyện không thể…Hơn nữa, ngành y dược kiếm được rất nhiều lợi lộc, những người tới đây hôm nay đều là đại gia, càn bản không thiếu tiền.

“Tôi muốn 500!”

“Tôi muốn 1000, Các chủ, tôi sẵn lòng trả thêm!!”

“Tôi! Tôi cũng thế!!”

M ”

Tất cả mọi người đều tranh giành kêu giá chốt đơn, sợ muộn một chút là không giành nồi.

Tiêu Dao Tử cười híp cả mắt, kêu Minh Tâm ghi lại.

Nhưng Tiêu Dao Tử càng vui, thì sắc mặt của mọi người càng khó coi.

Diêm Hoài Trân sớm đã bị đẩy ra ngoài đám đông, gương mặt cay nghiệt, u ám của ông ta tối sầm lại.

Ồng ta vốn đợi Tiêu Dao Tử bị đám đông công kích, không ngờ rằng tình thế lại hoàn toàn xoay chuyển…

Quả óc chó trong tay Diêm Hoài Trấn bị bóp nát!

…Không ngờ Tiêu Dao Tử kia, lại có thể nghiên cứu ra phương pháp bào chế Vạn Tức Đan?!

Người ông ta cử đi đều là những kẻ vô dụng, không nghe ngóng được gì?!

Diêm Hoài Trân kiềm nén cơn giận, quay người chuẩn bị rời đi.

Khồng ngờ, khi đó một giọng nói trong trẻo vang lên.

“Độc Nhãn Long, ngài định đi đâu?”

Không biết từ khi nào Vân Thanh đã xuất hiện trước mặt Diêm Hoài Trân, chắn đường của ông ta.

Giọng nói cô không lớn, nhưng lại giống như cơn gió lạnh thổi qua hội trường, khiến tất cả mợi người đều chú ý.

Nhất thời vô số ánh mắt đều đồ dồn về phía Diêm Hoài Trân.

Khi nãy chính miệng Diêm Hoài Trân đã thề trước tất cả mọi người, nếu như Tiêu Dao Tử có thể lấy ra một số lượng lớn Vạn Tức Đan, ông ta có thể quỳ xuống dập đầu nhận lỗi!

Khi đó mặt Diêm Hoài Trân tái mét, đôi bàn tay gầy guộc nắm chặt, chỉ có con mắt còn lại vẫn đang nhìn chằm chằm Vân Thanh, hận không thể bám con bé súc sinh hại ông ta mất mặt trước tất cả mọi người thành trám mảnh.

Vân Thanh nở nụ cười.

“Độc nhãn long, ngài đã tuồi này rồi, lẽ nào nói lời không giữ lời, ức hiếp một cô nương nhỏ bé như tồi sao?”

Diêm Hoài Trân tức tới mức mí mát run lên: “Cô…”

Vân Thanh dường như không cho ồng ta cơ hội mở miệng, ánh mắt dần trở nên sắc bén, cô từng bước áp sát, vạch trần ý đồ: “Hay là, do tác phòng hành nghề của ngài không tốt? Y Tiên Các chúng tôi hành nghề trách nhiệm, chẳng trách năm đó ngài bị đuổi ra khỏi sư môn! Tôi thấy nám đó sư tổ +++ chắc chắn là do ngài làm cho tức chết!”

“Ãn nói hàm hồ!” Diêm Hoài Trân bị kích động thẹn quá hóa

giận, mở miệng nói: “Không phải vì lão già +++ thiên vị Tiêu Dao Tử, sao ta có thể hạ thuốc lão ấy chứ!”

Lời vừa nói ra khiên cả hội trường bàng hoàng.

Hành vi hại sư diệt tồ là điều đại kỵ trong ngành, là hành vi khiến người ta khinh thường nhất!!

Diêm Hoài Trân tự mình lỡ lời, khiến mọi người ở hội trường đều hết sức ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.