Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 444



Vân Thanh ngơ ra một hồi, nhìn vẻ mặt cỏ chút khỏ chịu của Hoắc Cảnh Thâm, chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cô nhịn không được cười ra tiếng.

“Anh… tối khuya lại xông vào phòng của sư phụ em?”

Hoắc Cảnh Thâm: “…cấm miệng.”

Vân Thanh nhịn không được cười ra tiếng.

“Hoắc tiên sinh, hóa ra anh vẫn còn bộ mặt dã thú khác sao….hahaha, xin hỏi lúc đó sư phụ em đang làm gì vậy? Tắm sao?”

Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm càng thêm tối sầm.

Vân Thanh trợn to hai mắt, trên lông mày tràn ra một tia ý cười “Thật sao??”

Đôi mắt người đàn ông hẹp dài thâm thúy lạnh lùng nheo lại.

Vân Thanh ý thức được tình huống không ồn, liền quay người bỏ chạy.

Hoắc Cảnh Thâm bước đôi chân dài thong thả đi theo cô, anh xé cà vạt, cởi áo khoác ném sang một bên.

Ngay lúc Vân Thanh chạy đến cửa phòng ngủ, sau lưng cô, cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của người đàn ông vòng qua eo cô, dễ dàng nhấc bồng cô lên.

“Còn cười à?” Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm thổi vào tai Vân Thanh.

Cồ sợ hãi trong một giây.

“Không cười nữa, không dám cười nữa….”

Hoắc Cảnh Thâm hừ lạnh một tiếng, một tay bế cô lên, xoay người đi vào phòng tắm.

Vân Thanh đập thình thịch “Em vừa mới tắm xong…”

Hoắc Cảnh Thâm mặt không đối sắc “Tắm lại đi.”

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Vân Thanh mệt đến mức đổ gục xuống giường, ngón tay thậm chí tê cứng không muốn cử động.

Hoắc Cảnh Thâm thì ngược lại, vẻ mặt thỏa mãn đắc ý, duỗi chân dài gác lên, ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh giường xử lý email trên điện thoại di động.

Anh nhướng mi và liếc nhìn người phụ nữ nhỏ bé trên giường.

“Hoắc phu nhân, thể lực của em còn phải tàng cường.”

Vân Thanh “ ”

Cũng thật là lạ, về chuyện này rõ ràng là Hoắc Cảnh Thâm đang cố gắng hết sức, nhưng sau khi anh làm xong mọi chuyện, anh vẫn khỏe, còn cô thì mệt mỏi.

Vân Thanh càng nghĩ càng cảm thấy mất thăng bằng, nhảy xuống giường, nhào vào trong lòng Hoắc Cảnh Thâm, ném điện thoại di động xuống giường, đu mình trên người Hoắc Cảnh Thâm như một con lười.

“Em buồn ngủ.”

Cô chẳng sợ mà nói “Ru em ngù đi.”

Hoắc Cảnh Thâm có chút buồn cười nhìn người trong lòng “Sao anh lại có cảm giác, không phải nuôi vợ mà là nuôi con gái.”

Ánh mắt Vân Thanh khẽ động, bắt đầu có hứng thú “Vậy em gọi anh là ba nhé?”

Hoắc Cảnh Thâm “ ”

Vân Thanh cười ranh mãnh, ghé vào tai anh với ánh mắt thích thú gọi “Ba?”

Khóe miệng Hoắc Cảnh Thâm giật giật.

Cô bé này không biết những lời như vậy có thể gây tốn thương như thế nào đối với một người đàn ông trên giường.

Anh đưa tay nhéo chiếc cằm thanh tú của cô gái trong lòng mình, chậm rãi đển gần khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đó

“Xem ra Hoắc phu nhân còn chưa đủ mệt?”

“ ” Vân Thanh giả ngơ ngác, vùi đầu vào ngực anh

“ Mệt rồi, em muốn đi ngủ.”

Hoắc Cảnh Thâm bất lực cong môi.

Vật nhỏ này thật đúng là biết trêu người …

Anh định ôm Vân Thanh lên giường đánh một giấc thật sâu, nhưng lúc này bên ngoài hành lang đột nhiên truyền đến tiếng động.

Hoắc Cảnh Thâm không khỏi nhíu mày.

Nhưng một giọng nói lo lắng từ bên ngoài truyền đền “Vân tiểu thư? Cô ngủ rồi à?!”

Vân Thanh nhận ra giọng nói này, đó là bạn cũ của Tiêu Dao Tử, Lưu Trung Kỳ, một bác sĩ già nổi tiếng trong lĩnh vực Trung y.

Từ giọng điệu của bà ấy, hình như đã xảy ra chuyện nghiêm trọng…

Vân Thanh lúc đó sau khi ngủ gật liền tỉnh lại, cô nhảy ra khỏi vòng tay Hoắc Cảnh Thâm, đang định mỏ’ cửa, mới đi

được vài bước thì đột ngột dừng lại, quay đầu ôm Hoắc Cảnh Thâm đấy vào phòng tắm.

“Trốn một lúc đi! Bị người khác nhìn thấy không tốt đâu!”

Nói xong, khóa cửa phòng tắm sau lưng lại.

Hoắc Cảnh Thâm: “…?”

Vân Thanh vội vàng mở cửa.

“Có chuyện gì sao, bác sĩ Lưu?”

Lưu Trung Kỳ vội vàng nói “Ta vừa đi tìm sư phụ của cô bàn một số chuyện, kết quả là Diêm Hoài Trân đột nhiên mang theo một nhóm thị vệ mặc đồ đen xông vào, nói rằng cồng chúa đã bị hạ độc, muốn đưa chủ Các đi kiểm tra! Lại đưa người đi bằng vũ lực!”

…. Lại là kẻ chột mắt!

Vân Thanh trầm giọng hỏi “Đi lúc nào?”

“Vừa đi, ta lập tức tìm cô….ay, Vân tiểu thư!”

Bà còn chưa nói xong, Vân Thanh đã lao ra ngoài, thang máy quá chậm, cồ trực tiếp đi cầu thang bộ, một bước ba

bậc, vội vàng chạy tới, nhưng vẫn chậm một bước.

Mấy chiếc ô tô màu đen lái tới trước mặt cô đã biến mất, vừa vặn cỏ một người không biết ở đâu đậu một chiếc xe máy, chìa khóa xe đều ờ đó, như thề nó được chuẩn bị đặc biệt cho cô, Vân Thanh không có thời gian để suy nghĩ, liền lái mô tô đuổi theo suốt quãng đường.

Diêm Hoài Trân đang ngồi ở vị trí phụ lái trong chiếc ô tô màu đen đang lái ỏ’ phía trước, liếc nhìn Vân Thanh đang đuổi theo, cười chế nhạo “Tiêu Dao Tử, đồ đệ của ngươi thực sự quan tâm đến ngươi!”

Tiêu Dao Tử sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nói “Ân oán giữa chúng ta, không liên lụy đến người vô tội! Dám động đến con bé, ngươi sẽ chết ngay!”

Giống như lời cảnh cáo của Hoắc Cảnh Thâm… Diêm Hoài Trân sợ rằng sẽ bị cắt thành từng mảnh.

Nhưng Diêm Hoài Trân như nghe thấy chuyện đùa “Ngươi nên lo lắng cho mình trước, người bị hạ độc là công chúa nhỏ được sủng ái nhất của hoàng tộc nước B. Là bậc thầy được kính trọng nhất trong thế giới Trung y, một Hoa Đà còn sống, nếu ngươi không thể chữa khỏi bệnh cho công chúa, ngươi sẽ không chỉ đập vỡ danh tiếng của mình mà đến lúc đó ngươi còn có thể sẽ chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.