Rất nhanh xe đã dừng lại trước một biệt thự sang trọng.
Tiêu Dao Tử bị hai vệ sĩ cao lớn đẩy ra khỏi xe, và được đưa thẳng đến phòng của Winona trên tầng hai.
Cùng lúc đó, Vân Thanh lái xe máy đuổi theo, thân ảnh màu đen dừng lại vững vàng, uyển chuyến hoa lệ trôi đi.
Vân Thanh nhảy xuống xe, tùy tiện cởi mũ bảo hiểm và lao về phía trước.
Mái tóc đen dài tung bay sau đầu, khí chất lạnh lùng sắc bén, có sức hấp dẫn khó giải thích được.
Tiêu Dao Tử đột nhiên cảm động “Đồ đệ …
Khi Diêm Hoài Trân nhìn thấy Vân Thanh, sự căm ghét trong mắt bùng lên.
“Ngươi….”
Vân Thanh trực tiếp không để ý tới hắn ta, nhìn thẳng Tiêu Dao Tử, xác định ồng bị sao, cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Lão già, người thấy có được hay không? Bị người bắt đi người phản kháng cũng không biết sao? Người không phải là giỏi nhất giở trò đồi bại sao?”
Tiêu Dao Tử “ Con từ đâu tới thì về đó đi!”
Hắn nghiến ráng nghiến lợi, lạnh giọng nói “Mau đưa Tiêu Dao Tử vào! Sức khỏe của công chúa không thể trì hoãn!”
Mấy vệ sĩ đưa Tiêu Dao Tử lên lầu.
Vân Thanh cau mày đi theo.
Một vệ sĩ muốn ngán cô lại, nhưng Vân Thanh đã vật hắn qua vai và ném ra ngoài.
Cô bước vào biệt thự, phòng khách được thắp sáng rực rỡ.
Tất cả những gì cô thấy lag người nằm trên ghế sô pha là Winona ngỗ nghịch và buông thả.
Vân Thanh cũng không kinh ngạc, lúc bác sĩ Lưu nhắc tới công chúa, cô đã sớm đoán được.
Lúc này sắc mặt Winona tái nhợt, mồi tím tái, bất tỉnh nhân sự nằm ở nơi đó, hiển nhiên là trúng độc rất sâu.
Nđứng bên cạnh cô là Tần Dĩ Nhu.
Cô ta lo lắng nói “Tiền bối Tiêu Dao Tử, hoàng thất nước B cũng đã biết chuyện công chúa bị hạ độc. Tiểu công chúa cành vàng lá ngọc trúng độc, để người khác chữa bệnh
chúng tôi không yên tâm. Người lợi hại như vậy, người đương nhiên là ứng cử viên tốt nhất đế chữa bệnh cho công chúa!”
Chiếc mũ cao đội trên đầu Tiêu Dao Tử, ông nhíu đôi lông mày hoa râm, còn muốn nói gì đó, nhưng Tần Dĩ Nhu chỉ vảo màn hình lớn bên cạnh ông và nói trước “Hoàng thất nước B rất lo lắng cho tình hình của công chúa. Bọn họ sẽ theo dõi quá trình điều trị từ xa thông qua video. Tiêu Dao Tử tiền bối, bước tiếp theo tùy thuộc vào người!”
Diêm Hoài Trân khoe khoang với máy quay từ bên cạnh “Xin hãy yên tâm, anh trai tôi rấtlợi hại, chắc chắn sẽ dễ dàng chữa bệnh cho công chúa!”
Hai người họ kẻ xướng người họa, khồng cho Tiêu Dao Tử có cơ hội để nói.
Vân Thanh khẽ nhíu mày, muốn đi lên phía trước, lại bị một người cao lớn ngán lại.
Cô nhìn lên thấy một khuôn mặt đẹp trai và xa lạ với đôi lông mày thanh kiếm và đôi mắt đầy sao.
Mà đối phương hiển nhiên là con nhà võ, thân thể buông lỏng, hơi thở cực kỳ ồn định.
“Tôi nghe nói rằng khi Tiêu Dao Tử đang điều trị, ông ấy không thích những người ở đay can thiệp!” Dung Thần lạnh lùng nói “giải tán.’
Ngay khi anh ta nói xong, một số vệ sĩ đã bao vây Tiêu Dao Tử và Winona đang bị trúng độc bất tình trong tấm vải đen.
Bên trong, chỉ có hoàng tộc của nước B mới có thể theo dõi quá trình điều trị của Tiêu Dao Tử qua camera.
Vân Thanh chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Cô liếc nhìn Tần Dĩ Nhu và Diêm Hoài Trân, sư phụ và đồ đệ đang đứng đối diện, tinh ý nhận thấy rằng họ có vẻ lo lắng, nhưng thực ra là hả hê.
… Vấn đề này chắc chắn không đơn giản như vậy.
Vân Thanh đột nhiên nói “Làm sao Ván tiều thư lại có thề bị đầu độc?”
Cô hỏi Dung Thần trước mặt mình.
Người này cỏ lẽ là vệ sĩ của Winona.
Dung Thần có chút không hài lòng với cách hỏi thẳng thắn của người phụ nữ này, nhưng cô không gọi là Công chúa
Winona giống như những người khác, mà là Ván tiều thư.
Xưng hô này khiến Dung Thần có chút kích động.
Lần đầu tiên anh trả lời “Không biết. Chúng tôi đã kiểm tra tất cả đồ án thức uống nhập khẩu, không có vấn đề gì. Nhưng khi đang trò chuyện với Tần tiều thư thì đột nhiên ngất xỉu, sùi bọt mép…”
Tần Dĩ Nhu?
Vân Thanh nhướng mi, nhìn về phía Tần Dĩ Nhu đối diện.
Người sau tình cờ nhìn cô, ánh mắt đầy tự mãn và khiêu khích.
Tần Dĩ Nhu rất tự tin Tiêu Dao Tử sẽ không bao giờ tìm ra nguồn gốc của chất độc.
Không có vấn đề với đồ uống và thức án.
Tiêu Dao Tử sẽ không bao giờ nghĩ rằng nguồn gốc thực sự của chất độc là con người …
Vân Thanh đứng một lúc, từ khóe mắt, cồ nhận thấy camera được lắp đặt ở mọi hướng, cô đột nhiên quay người và đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, cô vừa lấy điện thoại di động ra, dùng đầu ngón tay gõ nhanh vào màn hình, đang gửi tin nhắn cho Tạ Lãng…
Vân Thanh: [Cho anh mười phút để tắt giám sát biệt thự này.]
“Vân tiểu thư!” Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng nói quen thuộc.
Vân Thanh đầu ngón tay hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, nhìn rõ ràng tình cảnh trước mắt, lúc ấy khỏe miệng không khỏi giật giật.