Vân Thanh cúi mặt xuống, che miệng ngáp một cái, dựa vào thang máy nhắm mắt.
Đợi thang máy xuống tầng 1, cô bước ra ngoài.
Nhìn dáng hình người con gái mảnh khảnh thong dong, thầy Trương khồng khỏi tức giận, mắng: “Theo nguyên tắc, nếu Tiêu Dao Tử Các chủ không ờ đây, thân là thiếu chù, nó nên chủ động xung phong nhận việc! Giờ chúng ta chịu trách nhiệm thay nỏ, nó thì hay rồi, còn không biết nói một câu cảm ơn!”
Những người thầy thuốc khác cũng bất bình với thái độ của Vân Thanh, bắt đầu oán trách.
“Quả nhiên là đứa con gái 20 tuối, không biết tí phép tắc lễ nghĩa nào! Cũng không biết vì sao Các chủ lại thu nhận nó làm đồ đệ!”
“Đúng vậy, tôi chả thấy nó có tài năng gì hơn người! Tối qua tôi còn tưởng nó mồm miệng lanh lợi, chắc cũng là vì Các chủ chống lưng cho nó! Giờ Các chủ không ở đây, con bé này không dám nói câu nào luôn!”
Một đám thầy thuốc Trung y than ngắn thở dài, lần lượt cảm thấy tương lai sau này sẽ ảm đạm!
Lưu Trung Kì nhìn bóng Vân Thanh đi xa, cũng lo lắng nhíu mày.
Cuối cùng, ông trầm giọng ngắt những lời chế nhiễu: “Được rồi! Đều già cả, sắp gần đất xa trời cả rồi, lẽ nào còn mong chờ một cồ gái chắn trước mặt chịu trách nhiệm?! Nếu con bé đã được Các chủ chọn, thì chắc chắn là có phần hơn người!”
Miệng thì nói vậy, mà Lưu Trung Kì vẫn hơi lo lắng.
Tiêu Dao Tử từng bí mật nói với ông: “Lão Lưu, đồ đệ này của ta, không cần đợi sau này. Giờ đã giỏi hơn tôi rồi! Dù tôi không ở đây, nám nay nó cũng có thể dẫn dắt giới Trung y chiến thắng!”
Nhưng hi vọng, lời Các chủ nói là thật…
Vân Thanh tỏ ra không biết những lời bàn tán sau lưng kia.
Giờ cô vừa đói vừa buồn ngủ.
Đợi chút nữa gần làm phẫu thuật, ít nhất cũng phải ăn no, nghỉ chút đã.
Nhà ăn ở tầng 1 được làm theo phong cách buffet.
Mặc dù không quy định vị trí, nhưng hai bên Trung – Tây y phân rõ, vị trí Tây y ở bên trái, Trung y ở bên phải.
Chiếc đèn pha lê treo trên trần nhà, trở thành đường phân cách vô định.
Khi Vân Thanh bước vào, bên Tây y đã ngồi rất đồng.
Cô không quan tâm điều đó, chỉ nhìn loại thịt mà cô muốn ăn, đang ờ trên chiếc bàn dài ờ bên Tây y.
Vân Thanh coi như không có ranh giới, tới trước chiếc bàn chọn rất nhiều thịt và đồ ngọt, sau đó mang đĩa tới một góc ngồi, bắt đầu ăn.
Cô vừa án vừa lướt điện thoại, xem những tài liệu chi tiết về bệnh tình của Tần Quân Thành mà phía ban tổ chức mang tới.
Càng xem, mắt Vân Thanh càng sáng hơn.
Trước đây, trong quyển sách phẫu thuật ngoại khoa mà một người mặc áo đen thần bí đã đưa cho cô, vừa hay có bệnh án thế này, bệnh tình tương tự với trường hợp hiện nay của Tần Quân Thành!!
“Vân Thanh tiểu thư đúng không ạ?”, bất chợt có một người đi tới.
Vân Thanh bị cắt đứt suy nghĩ dường như ánh mắt không vui, cô mở to mắt, nhìn người vừa bước tới.
Người đản ông khoảng hon 30 tuồi, đeo kính, dáng vẻ nho nhã tên Tôn Tú Trạch.
Tối qua Vân Thanh đã xem qua tài liệu về anh ta.
Cha Tôn Tú Trạch chính là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng Tôn Vô Nhai.
Mà Tôn Tú Trạch còn tài giỏi hơn cha, hắn khi 22 tuồi đâ trỏ’ thành bác sĩ điểu trị chính, mười nãm qua tỉ lệ thành cồng
của các ca phẫu thuật do anh đảm nhận đều đạt 100%…
Tôn Tú Trạch ở bên Tây y, rất có tiếng nói, địa vị cũng rất cao.
“Tôn tiên sinh có việc gì sao?” Người con gái lãnh đạm cắt lời.
“Hóa ra Vân tiểu thư cũng biết tồi?” Tồn Tú Trạch giọng điệu ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lại không có chút bất ngờ nào.
Hắn nở nụ cười mê hoặc, nói với Vân Thanh: “Vân tiểu thư, tôi muốn nhắc nhở cồ, ngồi sai chỗ rồi. Đương nhiên, nếu như Vân tiểu thư chủ động bỏ Trung y theo Tây y, muốn gia nhập vào Tây y, chúng tôi cũng rất hoan nghênh. Dù sao hôm qua Tiên Y Các cũng tặng mỗi người chúng tôi một viên Vạn Tức Đan, coi như quà gặp mặt khi cô bước vào Tây y.”
Lưu Trung Kì và các thầy thuốc Trung y khác vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Vân Thanh, Lưu Trung Kì đoán Vân Thanh lần đầu tiên tới tham dự Đại hội Y học, không biết vị trí mới ngồi sai chỗ.
Ồng ta định bảo đồ đệ gọi Vân Thanh qua, nhưng lại thấy Tồn Tú Trạch chủ động bước lên trước đáp lời.
Sau khi nghe thấy Tôn Tú Trạch nói ra mấy lời vô sỉ, các thầy thuốc Trung y đều rất giận dữ.
Vân Thanh cũng không khỏi cười khẩy.
Cô nghiêm túc nhìn chằm chằm Tôn Tú Trạch.
“Sao vậy? Vân tiểu thư nhìn tôi như vậy, lẽ nào là vừa gặp đã yêu sao?” Xem ra Tồn Tú Trạch rất tự tin về ngoại hình của mình, còn cả gia thế và thực lực, sẽ khiến rất nhiều người con gái yêu thích.
Chì là, mắt nhìn của hắn rất cao.
Nhưng hôm qua, lần đầu tiên nhìn thấy Vân Thanh trong đám đông đã cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp.
Người con gái xinh đẹp như vậy không nhiều! Tồn Tú Trạch rắt có hứng thú với cô.
Thế nên khi hắn thấy Vân Thanh chủ động bước tới bên Tây y, trong lòng Tôn Tú Trạch đã đoán, người con gái này, chắc chắn là cố ý để thu hút sự chú ý của hắn!
Khi nghe Vân Thanh gọi mình là Tôn tiên sinh, Tôn Tú Trạch lại càng chắc chắn hơn!
Người đàn ông này đúng là bình thường mà tự tin…
Vân Thanh hơi nheo mắt, thể hiện sự buồn ngủ.
“Tôi chỉ muốn biết, sự tự tin của Tôn tiên sinh, rốt cuộc là có từ đâu? Dựa vào gương mặt này của anh, thật sự là không đủ tư cách.”