Vân Thanh khoác tay Hoắc Cảnh Thâm bước vào phòng bệnh, mắt cười híp lại nhìn Tần lão gia trên giường bệnh, nghiêm túc giới thiệu.
“Tần lão gia, quên chưa nói với ông. Tôi không chỉ là đồ đệ cùa Tiêu Dao Tử mà còn là vợ của Hoắc Cảnh Thâm!”
Vân Thanh nghĩ rất đơn giản.
Tần Quân Thành là cha của Tần Dĩ Nhu.
Thế nên việc Tần Dĩ Nhu có tình cảm với Hoắc Cảnh Thâm, chắc chắn Tần Quân Thành cũng biết.
Bây giờ, cô là ân nhân cứu mạng của Tần Quân Thành, nhưng Tần Quân Thành vẫn cần giũ’ thể diện, vẫn cần có lương tâm, sau này sẽ không bênh vực Tần Dĩ Nhu, không để cô ta làm hại ân nhân cứu mạng mình.
Tần Quân Thành: “… ”
Ồng ta chì cảm thấy trái tim vừa mới được phẫu thuật sắp không chịu nồi nữa, vội vàng uống mấy viên thuốc trợ tim trong tủ ở đầu giường.
Đợi khi bình tĩnh lại, Tần Quân Thành mới run rẩy xác nhận: “Hai người đã kết hôn?”
“ừm.” Người xác nhận là Hoắc Cảnh Thâm.
Tần Quân Thành: “… ”
Ồng ta tự an ủi chính mình, cần phải bình tĩnh, có lẽ chỉ là Vân Thanh có ngoại hình giống Phùng Thanh Từ, chưa chắc đã là con cháu Phùng gia.
Nghĩ tới đây, Tần Quân Thành cũng đã bình tĩnh hơn.
Không hiểu sao ông nhìn chiếc cốc mà Vân Thanh vừa uống nước, nhưng động tác nhỏ này đã bị Hoắc Cảnh Thâm phát hiện.
“Sao anh lại qua đây?” Vân Thanh không quên hỏi câu khi nãy.
Thấy Vân Thanh vẫn chưa hiểu, anh rút điện thoại ra cho cô xem tin nhắn.
Người gửi tin nhắn là một số lạ.
Nội dung: [Con rề thân yêu, hãy mau chóng tới biệt bên cạnh khách sạn Castle cửu ta và vợ con!]
Thời gian là trước hai tiếng đồng hồ.
Không cần nghĩ cũng biết khi Tiêu Dao Tử bị trói, đã âm thầm mua chuộc người canh gác, để hắn gửi tin nhắn giúp.
Vân Thanh:M…”
Lão già này đúng là làm gì cũng khồng xong, tham tài sợ chết số 1.
Hoắc Cảnh Thâm nhìn gương mặt thiếu ngủ của Vân Thanh.
“Buồn ngủ sao?”
“Buồn ngủ chết mất.” Vân Thanh vùi đầu vào lòng anh, chẳng khác nào chú mèo con đang buồn ngủ.
Hoắc Cảnh Thâm xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng: “Phòng VIP bên cạnh anh đã đặt rồi, bên trong có phòng tắm. Anh cũng chuẩn bị nước nóng rồi, mau tắm rồi đi ngủ. Chút nữa anh sẽ sang phòng em.”
Quả nhiên có chồng tốt thật!
Vân Thanh tiến sát lại hôn lên má Hoắc Cảnh Thâm, vui vẻ đi tắm rồi đi ngủ.
Chì cần có Hoắc Cảnh Thâm bên cạnh, dường như cô sẽ không cần lo lắng gì nữa.
Tần Quân Thành nằm trên giường bệnh mặt khó hiểu: “ … ”
Đọi sau khi Vân Thanh đi, Hoắc Cảnh Thâm đã tiện tay đóng cửa phòng bệnh lại.
Anh coi như không có người bước tới bên cạnh bàn trà, lấy cốc nước Vân Thanh vừa uống, anh lấy khăn ướt trên bàn, cẩn thận lau miệng cốc một lượt.
Sau đó, Hoắc Cảnh Thâm ném cả cốc còn nước vào thùng
rác.
Tần Quân Thành mặt biến sắc: “Cảnh Thâm … ”
“Bác không cần điều tra thân thế của cô ấy.” Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi quay người, đôi mắt đen sâu thẳm, điềm tĩnh nhìn Tần lão gia nằm trên giường bệnh.
Tần Quân Thành cảm nhận được sự cảnh cáo trong ánh mắt đó.
Ông hơi khựng lại, lập tức nói: “Cháu … đã điều tra rồi??”
Hoắc Cảnh Thâm điềm nhiên phủ nhận: “Không có.”
Tần Quân Thành hơi buồn ngủ: “Vậy cháu…”
“Cồ ấy có phải con gái Phùng Thanh Từ hay không, chẳng hề quan trọng với cháu.”
Trên gương mặt anh tuấn của Hoắc Cảnh Thâm, không có chút dao động, từng chữ nói ra Tần Quân Thành đều nghe rõ ràng, khiến Tần Quân Thành sờn cả tóc gáy.
“Với cháu, Vân Thanh chỉ là VỌ’ cháu. Ngoài điều này ra, cháu không cần biết gì khác.”
Khi nói chuyện, Hoắc Cảnh Thâm đã đi tới cửa phòng, anh lãnh đạm liếc nhìn Tần Quân Thành, ánh mắt điềm tĩnh, cỏ chút cảm giác áp bức khiến trái tim Tần Quân Thành run rẩy: “Bác hãy dưỡng bệnh thật tốt, những chuyện khác … đặc biệt là chuyện của cháu, bác không cần phí sức.”