Lúc này, trong phòng VIP của một khách sạn nám sao.
Mặc một chiếc váy ngủ màu tím, Mr. Butterfly thanh tú hơn cả phụ nữ, đang chơi trò chơi, nhưng bị chặn bởi một gọi video trên web đen đột ngột bật lên, kẻ giết người mà ông ta điều khiển đã bị giết ngay lập tức.
“Chết tiệt!” Mr. Butterfly chửi thề “Web đen các người có phải bị bệnh rồi không? Chút nữa thôi là vượt cấp rồi!”
Người phụ trách giao nhiệm vụ cười xin lỗi “Mr. Butterfly, cỏ người mời ông xuống núi với giá 10 triệu. Đó là tiền thưởng cấp s, thế nên tôi đã lập tức gọi đến đề hỏi ông.”
“….” Mr. Butterfly cười lạnh.
Qủa nhiên có tiền là nhiệm vụ.
“Vậy….nhiệm vụ này ta sẽ giúp anh xử lí?”
Mr. Butterfly ném tai nghe xuống, thản nhiên hỏi “Tiền nào mà nhiều người ngốc treo thưởng vậy?”
Mười triệu, nhổ bao nhiêu sợi tóc?
Đây là loại phẫu thuật bại não gì?
“Bên kia nặc danh phát lệnh khen thưởng, trừ phi ông nhận nhiệm vụ, nếu không chúng ta không cách nào tìm được.”
Mr. Butterfly nhổ mớ tóc trước trán, nói “Cần nhổ tóc của ai ngươi chắc cũng biết.”
Là một cấp bậc ss, Mr.Butterfly có quyền được biết trước nội dung của nhiệm vụ trước khi cân nhắc có nhận hay không.
“Chờ một chút.” Vài giây sau, người đưa tin trả lời “Là một người phụ nữ tên là Vân Thanh.”
Không ngờ, khi nghe thấy cái tên này, Mr Butterfly, người đang ngồi phịch xuống ghế trò chơi như một người không xương, lập tức ngồi dậy.
“Vân Thanh? Vân Thanh người của Vân gia ỏ’ Bắc Thành?” Ông ta thận trọng xác nhận.
“Đúng vậy.”
Chết tiệt, rốt cuộc có bao nhiêu người lo lắng cho cô.
Mr. Butterfly nói “Tôi nhận.”
“Được. Phải nhắc nhở ông một chút, yêu cầu ông hoàn thành nhiệm vụ trong vòng ba ngày.”
“Khá gấp gáp.
Đồng thời khi nhận nhiệm vụ, ông ta được ủy quyền xem IP mạng của người mua.
Đôi môi cong lên tinh tế của Mr. Butterfly hơi nhếch lên, ông ta muốn xem ai là người đang lên kế hoạch cho Vân Thanh…
Vân Thanh được Hoắc Cảnh Thâm cõng về phòng, cô ngủ lại và tỉnh dậy dưới ánh nắng mặt trời, cô hoàn toàn lấy lại tinh thần, vô thức đi sang một bên.
“Em tỉnh rồi à?”
Giọng nói trầm thấp từ tính của Hoắc Cảnh Thâm thong thả vang lên.
Vân Thanh mở mắt ra, thấy Hoắc Cảnh Thâm dưới ánh đèn đang ngồi xử lý vãn kiện ỏ’ chiếc bàn tròn bên cạnh.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu xám khói, tinh xảo đến mức không cỏ một nếp nhân, đôi chân dài trong chiếc quần dài tùy ý duỗi thẳng, trong ánh hào quang trông anh ta đẹp đến khó tin.
Thực sự rất bắt mắt…
Vân Thanh đột nhiên nghĩ, cấp độ này của những kẻ bất lương nên bị nhốt thì mới thoải mái.
Chì nghĩ về nó, bụng đã có âm thanh.
Hoắc Cảnh Thâm ngước mắt nhìn sang với vẻ mặt ấm áp “Anh nhờ Hàn Mặc mang đồ ăn tới.”
“ừm…” Vân Thanh uể oải đáp, cồ cảm thấy Hoắc Cảnh
Thâm thật sự khiến cô lười biếng, bây giờ động một ngón tay cũng khồng muốn động.
Cô lại chui vào trong giường, chì lộ ra một đôi mắt nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Thâm.
Cô cho rằng sau này nhất định sẽ bị Hoắc Cảnh Thâm biến thành phế vật…
Không lâu sau, Hàn Mặc đẩy đồ ăn đi vào.
Rất nhiều trong số đó đều là món àn yêu thích của cô.
Vừa nhìn đã thấy có chút quen mắt…
Vân Thanh nhớ tới, hình như ban tổ chức cũng đã chuẩn bị những thức àn này trước khi đưa cho Tiêu Dao Tử.
Chẳng lẽ Hoắc Cảnh Thâm và người tồ chức bí ẩn là cùng một?!
“Cái này do ban tồ chức chuẩn bị.”
Hoắc Cảnh Thâm nhìn thấu tâm can cô, nhàn nhạt nói “Hình như rất hợp khẩu vị của em, anh sẽ nhờ Hàn Mặc trực tiếp gửi tới.”
về thân phận của anh, cô vẫn chưa xác định rõ ràng..
…. Thì ra là vậy.
Vân Thanh “Ô” một tiếng, xem ra cô nghĩ nhiều rồi, chỉ là trùng hợp mà thôi.
“Hoắc tiên sinh, anh biết người ban tồ chức là ai sao?” Vân Thanh tò mò hỏi.
Hoắc Cảnh Thâm tiện tay bỏ thịt cá đã làm sạch vào bát của Vân Thanh, nghe vậy liền lặng lẽ liếc nhìn cô “Sao?? Em có hứng thú với anh ta sao?”
“Làm sao có thể?!” Trong nháy Vân Thanh mắt tràn đầy khát vọng sinh tồn, suýt chút nũ’a vung tay lên thề “Người tồ chức đó nhất định là một lão già bụng phệ, chồng em đẹp trai như vậy, em sẽ khồng bao giờ có tình cảm với người khác!”