“Dì Trương, hoa này là ai tặng thế?” Vân Thanh hỏi.
Dì Trường ngẩng đầu nhìn, chậm rãi nói: “Là Chung Ly tiều thư, cậu Tư và hai vị thiếu gia họ Lục…”
Tư Mộ Bạch sẽ tặng hoa, đa phần là nể mặt Chung Ly.
Mối quan hệ giữa cô và Lục Tu cũng khá tốt, tới thăm Khương Như Tâm cũng là chuyện hợp tình.
Nhưng sao Lục Kì Hữu lại tặng hoa?
Vân Thanh nhìn sang bó hoa bách hợp ở gần nhất, rút chiếc thiệp ra.
Là lời chúc chính tay Lục Kì Hữu viết: Mong bác gáu sớm ngày hồi phục.
Nét chữ như rồng bay phượng múa, khí phách hiên ngang.
Trong đầu Vân Thanh đột nhiên nảy ra câu nói.
– Không phải gian cũng là trộm.
Ngày hồm sau, Vân Thanh đã biết chủ ý của Lục Kì Hữu.
Vì Đại hội Y học đã tới hồi kết, giờ Vân Thanh có thề tập trung hết toàn bộ sức lực, nghiên cửu tình trạng bệnh của Hoắc Cảnh Thâm.
Cô cho người mang những cuốn sách giải độc của Y Tiên Các tới, kể cả sách cấm.
Vân Thanh đọc sách mà không hề thấy mệt, từng chữ lướt qua đều được khắc sâu trong trí nhớ … Thậm chí cồ còn ảo giác, dường như những nội dung đó vốn đã ở trong trí nhớ của cồ, giờ chì xem lại mà thôi.
Nhưng độc mà Hoắc Cảnh Thâm trúng phải vô cùng nguy hiềm, ngoài thuật thay máu, trước mắt không có cách giải độc nào tốt hơn.
Vân Thanh tự quyết định, nếu như thật sự không thể tìm ra, cô sẽ nghĩ cách cải tiến thuật thay máu, không để xảy ra việc một mạng đổi một mạng … tốt nhất hai người đều có thế sống.
Vân Thanh đọc sách tới nửa đêm, cuối cùng ngủ quên trên bàn đọc sách.
Chuông điện thoại kêu làm cô tỉnh giấc.
Vân Thanh câm điện thoại, còn chưa nhìn là ai gọi tới, đã
bắt máy luôn.
“Alo …”
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Nghê Hoan, còn có chút hối lỗi: “Vân tổng, cô vẫn đang ngủ sao?”
Vân Thanh cố gắng mờ mắt xem giờ, đã một giờ chiều rồi.
Vân Thanh ho nhẹ, lấy lại sự tồn nghiêm của một vị sếp.
“Vừa mới àn trưa xong, tồi đang ngủ trưa.”
“Hỏa ra là vậy…” Nghê Hoan đã tin, cô có hơi bối rối nói, “Vân tổng, tôi có thể xin cô giúp một việc không?”
“Cô nói đi.” Vân Thanh vui vẻ đồng ý.
Trước kia cô có thế lừa Tần Dĩ Nhu dễ dàng như vậy, cũng là nhờ Nghê Hoan giúp đỡ.
Nhân viên phục vụ trong khách sạn Tần Dĩ Nhu ở đều là nữ, Tạ Lãng không thể vào được.
Là Nghê Hoan đã cải trang thành nhân viên phục vụ lấy món đồ giấu trong xe đi, người ta vừa mới giúp mình, theo
tình hay theo lí, Vân Thanh cũng nên trả.
Nghê Hoan nói: “Tôi chuyển Tiểu Bảo tới một ngôi trường mới, để thằng bé được hưởng sự giáo dục tốt hơn. Nhưng nơi ờ hiện giờ cách trường xa quá. Tôi muốn thuê một căn hộ gần trường…”
“Cô muốn tôi tìm giúp cô một càn hộ?”
“Tôi đã tìm thấy một càn hộ phù hợp rồi. Chủ nhà không cho thuê, nhưng có thể bán cho tồi, giá cả phải cháng.” Nghê Hoan vẫn thận trọng nói, “Tiều Bảo rất thích căn hộ đó, nhưng tồi sợ chủ nhà là người lừa đảo, muốn cô giúp tôi điều tra thử xem.”
Vân Thanh nảy lên một ý nghĩ, như đoán ra được gì đó,
ánh mắt sáng rực.
“Tôi tới xem cùng cô.”
Rất nhanh, Vân Thanh đã gặp Nghê Hoan và Tiểu Bảo.
Căn hộ Nghê Hoan thích nằm trong một khu chung cư cao cấp yên tĩnh, các thiết bị được bài trí xung quanh rất tốt, hơn nữa an ninh cũng rất nghiêm ngát.
Cách ngôi trường Tiếu Bảo muốn học chì lái xe mất 15 phút, đoạn đường này cũng sẽ không tắc đường.
Môi giới niềm nở nói: “Cô Nghê, phòng này chì cần 2 triệu NDT, cô không thể tìm được càn hộ nào tốt hơn rẻ hơn đâu.”
Đúng vậy, 2 triệu NDT ở nơi này thì chì đủ mua phòng khách.
Cái giá này thấp tới mức chẳng khác nào cho không, Nghê Hoan không nghi ngờ mới là lạ.
Lục Kì Hữu quả nhiên là đại thiếu gia vừa mới sinh đã ngậm vàng, không biết nỗi khố thực sự, lần này đúng là kém thông minh thật?
“Mẹ, chúng ta có thể mua chỗ này không?” Tiểu Bảo kéo tay Nghê Hoan, nhẹ nhàng hỏi.