“Vân tồng? Sao cô lại ờ đây?” Khi đó trong tay Nghê Hoan cằm viên thuốc trị bệnh đau dạ dày, thấy Vân Thanh vô thức giấu phía sau người.
“Tồi tới thám mẹ, cô thấy dạ dày khó chịu sao?” Vân Thanh có thể nhìn ra vẻ không thoải mái của Nghê Hoan, cô tiện miệng hỏi.
“Là…” Nghê Hoan vừa định nói, Tiếu Bảo ỏ’ phía sau chạy lại.
“Mẹ, cái chú xấu xa kia tỉnh lại rồi!”
Chú xấu xa?
Vân Thanh hơi nhíu mày, ánh mắt khó hiếu nhìn sang Nghê Hoan, đột nhiên hiểu ra điều gì đỏ, “Lục Kì Hữu bị đau dạ dày phải nhập viện?”
Đúng như dự đoán, nghe xong câu nói đó, ánh mắt Nghê Hoan hiện lên sự thương xót.
Vân Thanh: “? ”
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Tiểu Bảo là trẻ con, luôn nói lời thật lòng, cậu bẻ chạy tới kéo vạt áo Vân Thanh, gương mặt ngây thơ: “Chị Vân Thanh, bệnh đau dạ dày là gì vậy? Bác sĩ nói chú xấu xa kia bị bệnh đau dạ dày…”
Vân Thanh: “! Ị ”
Lượng thông tin quá lớn, Vân Thanh hơi sốc.
Cô ngước mắt nhìn sang Nghê Hoan, lúc này mới đề ý, đuồi mắt Nghê Hoan hơi đỏ, dường như vừa mới khóc…
Không phải tai họa nghìn nám à?
Con hồ ly nghìn nám Lục Kì Hữu sao có thể bị đau dạ dày??
Vân Thanh bị sốc, nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, cô không tin.
Một gia đình giàu có như Lục gia, chắc chắn sẽ có bác sĩ riêng tư, luôn chám sóc sức khỏe của họ, một tháng kiểm tra một lần.
Nếu thật sự có dấu hiệu của bệnh đau dạ dày, chắc chắn
đã phát hiện ra sớm hơn.
Vân Thanh: “Lục tồng ở phòng bệnh nào thế? Để tôi kiểm tra xem.”
“Tại phòng 307, Vân tổng cô cứ tới đó trước. Tôi đưa Tiểu Bảo đi mua ít cháo…”
“Được.”
Vân Thanh nhìn Nghê Hoan và Tiểu Bảo rời đi, Tiểu Bảo nắm tay Nghê Hoan, không hiểu hỏi lại cô: “Mẹ, có phải bệnh đau dạ dày của chú xấu xa là do hôm qua mẹ tát chú ấy nên mới bị không?”
Vân Thanh:”…”
Tên này hay lắm, xem ra tối qua sau khi đưa tới chỗ Lúc Kì Hữu đã xảy ra chuyện gì khác nữa.
Vân Thanh đi tới phòng bệnh 307, vừa mở cửa, đã nghe thấy tiếng khó xử của bác sĩ.
“Lục tổng, chuyện đau dạ dày của cậu, có cằn báo cho Lục gia biết không?”
Lục Kì Hữu nám trên giường bệnh, gương mặt nhợt nhạt,
mặt cúi xuống, rơi nước mắt, trông rất đáng thương.
Nhưng vừa mở miệng nói, rõ ràng chính là con hồ ly tinh ranh biết tính toán.
“Thông báo, dù sao … đã diễn thì phải diễn đến cùng.”
Vừa nói xong, đã nghe thấy tiếng bước chân, đầy cửa bước vào.
“Lục Kì Hữu, anh làm người đi!”
Lục Kì Hữu ngước mắt lên, thấy Vân Thanh đứng trước mặt, anh ta không hề bất ngờ, nói với bác sĩ: “Ra ngoài, đóng cửa lại.”
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Vân Thanh và Lục Kì Hữu.
Không đợi Vân Thanh hỏi, Lục Kì Hữu đã điềm nhiên nói: “Cô có biết cách tốt nhất để đối phó với người phụ nữ như Nghê Hoan là gì không?”
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại vứt ỏ’ đầu giường cùa Lục Kì Hữu vang lên.
Anh ta bắt máy, là giọng của trợ lý Đường Lý ở đầu dây bên kia.
“Lục tổng, khi nãy Nghê Hoan tiểu thư xếp hàng mua cháo, đã bị người ta chen ngang bắt nạt…”
Tay đang nghịch bật lửa của Lục Kì Hữu chợt dừng lại, anh ta buồn thảm nói: “Cậu đứng ên cạnh nhìn?”
Đường Lý chen ngang: “Nhưng cậu đã dặn chỉ bảo vệ tiểu thiếu gia…”
Đôi mắt phượng dài của Lục Kì Hữu hơi nheo lại, để lộ sự
hận thù đáng sợ: “… Sau này cậu án cơm, có phải cũng cần tôi nhắc cậu, cậu mới lấy đũa khồng?”
“…” Đường Lý bị câu hỏi của Lục Kì Hữu làm cho khó xử, “Lục tồng, tôi sẽ đi xử lý ngay…”
Lục Kì Hữu ném điện thoại, vừa ngẩng đầu, đã đối mắt với đôi mắt trong sáng của Vân Thanh.
Anh ta nhíu mày: “Sao thế?”
“” Vân Thanh cong miệng cười khẩy, nhìn sang Lục Kì Hữu, “Lục tống thật sự cảm thấy đánh bài tình cảm rồi, tới cuối cùng anh có thể hoàn toàn rút lui sao?”
Người tinh ranh như Lục Kì Hữu tất nhiên sẽ hiểu ý trong câu nói của Vân Thanh.
Anh ta không thèm đề ý: “Mẹ của con trai tôi, chắc chắn sẽ không thế bị người khác bắt nạt.”
Xem ra sự quan tâm mà Lục Kì Hữu dành cho Nghê Hoan, anh ta cũng không nhận ra.
Chuyện tình cảm thế này, trước giờ đều là ma nhà chưa tỏ, ma ngõ đã tường…
Nhưng người bên cạnh đốt cháy giai đoạn, sẽ chỉ càng nhanh biến việc tốt thành xắu, cách làm tốt nhất vẫn là thuận theo tự nhiên.
Đợi tới khi bản thân chịu thiệt, anh ta tự nhiên sẽ hiểu lòng mình.
Vân Thanh sờ chiếc túi trong ở trong túi áo mình, phía trong là hai sợi tóc cùa Khương Như Tâm.
Cô cúi mặt xuống nghĩ mấy giây, rồi lại nhìn sang Lục Kì Hữu: “Lục tổng, việc anh giả vờ bị bệnh thế này, tôi có thể giấu Nghê Hoan giúp anh.”
Lục Kì Hữu nheo mắt: “Điều kiện?
Nói chuyện với người thông minh, đúng là tiết kiệm thời gian.