Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 486



Tần Dĩ Nhu vui mừng khôn xiết.

Hoắc Cảnh Thâm đến đây, biết được chuyện Vân Thanh mang thai giả, nhất định sẽ tức giận, nhưng có lẽ lại bị con khốn này dụ dỗ một lần nữa…

Bây giờ, lão phu nhân có thể tự mình tống khứ Vân Thanh đi, coi như để vĩnh viễn thoát khỏi những rắc rối trong tương lai, không thể tốt hơn!

“Lôi cô ta ra từ cửa sau, trói lại ném xuống ao!” Lão phu nhân nhắm mắt lại, không nhìn Vân Thanh nữa, lạnh giọng ra lệnh “Chuyện hôm nay ai dám hé răng nửa lời, ta sẽ rút lưỡi người đó.”

“….’’Vốn dĩ Thúy Hỉ không đành lòng đứng ra kêu cứu giúp Vân Thanh, đến giờ cũng không dám nói nhiều, rụt cồ, nhìn Vân Thanh một ánh mắt thồng cảm và bất lực.

Lão phu nhân luôn nói là làm, cô ta chì là một người hầu không dám gây sự.

Vân Thanh đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết, cô đã sớm lấy ra kim bạc mang theo bên người, lạnh lùng cảnh giác liếc mấy vệ sĩ tiến đến gần.

Hiển nhiên lần này lão phu nhân đã chuẩn bị đầy đủ, mỗi vệ sĩ trong phòng đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, bước đi vững vàng, thể chất cường tráng, kỹ xảo phi thường.

Dựa theo bản lĩnh cùa cô mà nói, hoàn toàn không dễ dàng thoát khỏi….

Ánh mắt Vân Thanh hơi sáng, cuối cùng dung ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn lão phu nhân.

Bắt vua trước bắt trộm, bây giờ chỉ có cách này…

Lão phu nhân thân thể chấn động, nhất thời hiểu được chuyện gì xảy ra, cơ thể theo bản năng muốn lui về phía sau… nhưng đã quá muộn!

Dựa vào dáng người uyển chuyển và mảnh khảnh, Vân Thanh đã làm một động tác giả, lừa được hai vệ sĩ sừng sững như núi trước mặt, sau đó cô quay người có mục tiêu rõ rang lao về phía lão phu nhân rất nhanh.

“Đừng nhúc nhích!” Vân Thanh một tay đè lại bả vai gầy gò của lão phu nhân, tay kia cầm cây kim bạc châm vào điềm chết trên cổ bà, lạnh lùng liếc nhìn đám vệ sĩ khác đang nóng long, nhắc nhở họ “Nếu cái kim này hạ xuống, thần tiên cũng không cứu được bà ấy.”

Dù vậy, cây kim bạc trong tay Vân Thanh vẫn hơi lệch đi vài inch, đề phòng lỡ cỏ trật tay làm hại lão phu nhân.

Cô cuối cùng cũng nhớ ra lúc đầu là lão phu nhân đôi xử tốt với cô.

Hơn nữa, lão phu nhân còn là một trong số ít người mà Hoắc Cảnh Thâm quan tâm…

Lão phu nhân giận đến phát run “Đood đàn bà vô liêm sỉ, dám bắt ta làm con tin, thật sự phản rồi.”

Vân Thanh cụp long mi xuống.

“Xin lỗi.” cô vừa bắt lão phu nhân làm con tin, vừa thấp giọng giải thích bên tai bà “Cháu không phải cố ý người, Tứ gia biết cháu không có thai, vắn đề không phải ở cháu, là Tử gia lo lắng chất độc của chúng cháu sẽ truyền lại cho đời sau, vì vậy chúng cháu quyết định tạm thời không sinh con.”

Tần Dĩ Nhu theo sát phía sau Vân Thanh và nghe thấy những lời này.

Cô ta cắn chặt mòi, nửa tin nửa ngờ.

Nhưng Tần Dĩ Nhu cũng nhìn ra Hoắc Cảnh Thâm thích

Vân Thanh…

Nếu như những gì Vân Thanh nói là thật, cô ta kêu Hoắc Cảnh Thâm tới không phải từ chữa lợn lành thành lợn què sao, ngược lại phải cứu con khốn này!

Thấy Vân Thanh đã bắt lão phu nhân làm con tin, cô bước ra khỏi sảnh, rồi bước ra ngoài, đó là lối ra của Lộ Mai Viên

Lưu Phong canh gác ở đó, có anh ta ở đây, đám thị vệ này lại càng không thể đả thương Vân Thanh!

Không, cô không được phép đế điều này xảy ra!!

Trong mắt Tần Dĩ Nhu hiện lên một tia tàn nhẫn!

“Vân Thanh, thả bà nội ra!

Tần Dĩ Nhu đột nhiên hét lên một tiếng, lao về phía Vân Thanh, đồng thời, cô ta lặng lẽ rút con dao ngắn giấu trên người ra…

Vân Thanh chỉ cảm thấy một tia sáng lạnh lóe lên ở đuôi mắt, khi quay đầu lại, cô thấy rõ con dao nằm trong tay Tần Dĩ Nhu.

Cồ theo bản nàng muốn trốn, nhưng ngay sau đó, Vân Thanh nhận ra rằng Tần Dĩ Nhu hoàn toàn không có ý định thu dao lại… Nếu cô tránh, con dao sẽ đâm vào lão phu nhân!

Người khác có thể khồng đẻ ý, nhưng Tần Dĩ Nhu tinh thông y thuật, đương nhiên nhìn ra lúc Vân Thanh bắt lão phu nhân làm con tin, cố ý tránh đi chỗ hiểm của bà…

Cô ta cán bản không muốn đả thương lão phu nhân!

Tần Dĩ Nhu cũng đã từng thấy kỹ náng trước đây của Vân Thanh, khi sự sống và cái chết bị đe dọa, con khốn này luôn có thể bộc phát sức mạnh đáng kinh ngạc … Cho nên con dao này, cô ta chưa bao giò’ nghĩ đến việc trực tiếp đâm Vân Thanh, từ đầu đến cuối, Tần Dĩ Nhu đều nhằm vào lão phu nhân!

Hơn nữa còn là lá lách bị đâm, chỗ hiểm chết người.

Sắc mặt Vân Thanh nhất thời tối sầm lại.

Người phụ nữ này cực kỳ độc ác, không có thuốc chữa!

Đúng lúc này, Thúy Hỉ đột nhiên kêu một tiếng “Tứ gia!”

Hoắc Cảnh Thâm đến rồi!

Tần Dĩ Nhu thoáng thấy bóng dáng của Hoắc Cảnh Thâm, vội vàng chạy tới.

Khóe mắt Tần Dĩ Nhu thoáng thấy bóng dáng Hoắc Cảnh Thâm, vội vàng đi tới.

Đã quá muộn để lấy lại con dao trong tay, nhưng Vân Thanh đã đẩy lão phu nhân ra trước mặt cô, đưa tay bắt lấy con dao.

Chết tiệt!

Nhưng vào lúc này…

Tần Dĩ Nhu oán hận nghiến ráng nghiến lợi, trong mắt lóe lên một tia kỳ dị, con dao trong tay đột nhiên lật úp, chuôi cắm vào trong tay Vân Thanh, lòng bàn tay bị người lưỡi

dao sắc cắt đứt.

“A!!” Tần Dĩ Nhu đau đớn hét lên, điều này thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả Hoắc Cảnh Thâm chạy tới.

Tần Dĩ Nhu lùi lại vài bước trong tầm mắt, che bàn tay đang chảy máu của mình, không thề tin được nhìn chằm chằm vào Vân Thanh và lớn tiếng oán trách “Vân tiểu thư, cô mang thai giả lừa gạt tất cả chúng tồi thì thồi đi, bây giờ cồ còn muốn giết lão phu nhân!!”

Cô ta không dùng từ ‘bị thương’, mà là từ ‘giết’nghiêm trọng hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.