Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 490



Sau khi Tần Dĩ Nhu được đưa tới bệnh viện, cô ta đã tỉnh lại ngay.

Nhân lúc các bác sĩ không chú ý, cô ta lén lút trốn ra ngoài, lo lắng vội vàng tới bệnh viện tư của Tập đoàn Đế Vương.

Quả nhiên cô ta giả vờ ngất.

Tần Dĩ Nhu biết rõ phong cách làm việc quyết đoán thâm sâu cùa Hoắc Cảnh Thâm.

Nếu không dùng khổ nhục kế, có thể cô ta đã bị giam lỏng rồi, cho đến khi có kết quả giám định dấu vân tay!

Khi đó sự việc xảy ra đột ngột, Tần Dĩ Nhu chưa kịp xóa đi dấu vân tay.

Trên chuôi dao, ngoài dấu vân tay Vân Thanh, chắc chắn cũng sẽ cỏ dấu vân tây của cô ta!

Tới lúc đó nhất định Hoắc Cảnh Thâm sẽ không bỏ qua cho cô ta, ngay cả lão phu nhân cũng không đứng về phía cô ta nữa!

Nghĩ đến hậu quả đó, Tần Dĩ Nhu không khỏi rùng mình.

Thậm chí có cha mình bao che, cô cũng không thề đối đầu với Hoắc Cảnh Thâm, lão phu nhân và Vân Thanh, lại bị đổ tội vu oan…Chắc chắn sẽ bị phạt nặng!

Cô không cam tâm!

Còn chưa kịp xử lí tiện nhân Vân Thanh, vào giờ phút này, mọi việc lại dường như sắp hỏng!

Tần Dĩ Nhu vội vàng tới bệnh viện tư dưới danh nghĩa của Tập đoàn Đế Vương.

Quả nhiên nhìn thấy xe của Hàn Mặc đỗ trước cửa.

Giám định dấu vân tay cần ít nhất 6 tiếng, cô ta cỏ đủ thời gian để xử lý dấu vết trên bề mặt!

Tần Dĩ Nhu rất thân quen với bệnh viện tư này, cô ta quen đường tránh được giám sát, tới phòng xét nghiệm.

Bên trong không có người, mà con dao có dấu vân tay, đang được để trên bàn, dùng túi nilon bọc lại!

Tần Dĩ Nhu thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên, ông trời vẫn đang ủng hộ cô ta!

Sau khi xác nhận xung quanh không có người, Tần Dĩ Nhu

đã nhanh chóng bước vào.

Cô ta lấy con dao trong túi niêm phong ra, lấy khăn ướt lau sạch sẽ lưỡi dao, sau đó trả lại chỗ cũ.

Tới lúc đó trên con dao không có bất cứ dấu vân tay nào, cho dù Hoắc Cảnh Thâm nghi ngờ cô ta, cũng sẽ không cỏ chứng cứ, không thề làm gì được.

Tần Dĩ Nhu khẽ nhếch miệng cười, khi đó, phía sau vang lên tiếng nói giễu cợt của Hàn Mặc.

“Có phải Tần tiểu thư thấy bản thân rất thông minh khồng?”

Tần Dĩ Nhu đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Mặc đang đứng ở cửa, phía sau anh ta còn có một đám người, có bác sĩ ờ bệnh viện, còn có vệ sĩ.

Lúc ấy, mấy chục con mắt nhìn chằm chằm cô ta.

Cả người Tần Dĩ Nhu như rơi xuống hầm băng, nụ cười gượng gạo hiện lên trên gương mặt.

Cô ta cố gắng bình tĩnh lại, tự an ủi.

Dù Hàn Mặc bắt được cô ta, nhưng thế đà làm sao?!

Giờ đã không còn dấu vân tay, chỉ cần cô ta kiên quyết không nhận, lời chứng kiến của đám người hầu cũng chẳng là gì?!

Tần Dĩ Nhu hơi ngếch cằm, đã hoàn toàn bình tĩnh trờ lại.

Cô ta nhìn chằm chằm Hàn Mặc, giọng đanh thép quở mắng: “Trợ lý Hàn, lời anh nói có ý gì? Tôi còn đang muốn hòi anh, chứng cử quan trọng như thế, anh lại vứt nó ở đây không hề để ý, ngay cà giám sát xung quan cũng không có, nhỡ như bị ai đó làm hỏng thì sao! Tội danh không tận sức làm việc, anh gánh vác nồi chứ!”

Lúc này, Tần Dĩ Nhu vẫn có thề lớn tiếng không hề hồ thẹn mà hỏi ngược lại.

Thậm chí Hàn Mặc còn có chút khâm phục tâm lí của người con gái này.

“Tần tiểu thư thật sự tưởng rằng, ở đây không có giám sát sao?” Trong ánh mắt Hàn Mặc hiện lên sự chế nhạo.

Sắc mặt Tần Dĩ Nhu tái nhợt.

Cô ta nhớ vì nội dung xét nghiệm ở trong phòng thí nghiệm, có những lúc liên quan tới cơ mật, người bước vào không được phép mang điện thoại vào, càng không có camera…

“Trước kia khồng cỏ camera giám sát, nhưng hồm nay, Tứ gia đã dặn dò, đặc biệt chuẩn bị một cái camera giám sát cho Tần tiểu thư. Hàn Mặc mỉm cười bước tới trước mặt Tần Dĩ Nhu, chỉ lên phía trên đầu.

Tần Dĩ Nhu mặt tái mét, cô ta cứng đờ ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một chiếc máy giám sát trên cột phòng, nếu như không phải do tia hồng ngoại thỉnh thoảng nhấp nháy, thì hoàn toàn không thể phát hiện ra…

Mà vị trí đặt máy giám sát, vừa hay có thề quay được rõ ràng tất cả hành động khi nãy của cô ta!

Hoắc Cảnh Thâm lại vì tiện nhân Vân Thanh…mà tính kế với mình thế này!!

Tần Dĩ Nhu cảm nhận được sự bi thương trong lòng.

Nhưng cô ta vẫn chưa bước tới đường cùng!

Tần Dĩ Nhu cứng miệng cãi lại: “Tôi chỉ không muốn khiến anh Tư khó xử! Tới lúc giám định ra dấu vân tay của Vân Thanh trên chuôi dao, sẽ chứng minh hành động muốn sát hại lão phu nhân của Vân Thanh, anh Tư đứng giữa Vân Thanh và lão phu nhân sẽ vồ cùng khó xử! Còn không bằng cứ coi như chuyện này đã dừng lại ở đó…”

“À…”

Cô ta còn chưa nói xong, ố’ phía ngoài cửa, đã vang lên tiếng cười lạnh lùng của một người đàn ông.

Giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm không hề ấm áp: “Lẽ nào tôi còn nên cảm ơn cồ, đã ân cần giúp đỡ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.