Tần Dĩ Nhu mở to mắt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa.
Chỉ thấy vệ sĩ đứng ở cửa lập tức chia thành hai hàng, để lại một lối đi.
Hoắc Cảnh Thâm mặc bộ vest đen chậm rãi bước tới, hết sức lạnh lùng, mà đứng cạnh anh còn có Vân Thanh trong bộ dạng ngái ngủ, dựa sát vào người anh.
Cảnh tượng này chẳng khác nào kim châm vào mắt Tần Dĩ Nhu.
Con nhỏ tiện nhân này, rõ ràng là đang uy hiếp mình!!
Tới lúc này, Tần Dĩ Nhu đã hiểu rõ.
Cô ta rơi nước mắt, đáng thương nhìn sang Hoắc Cảnh Thâm.
“Anh Tư, em thừa nhận trước đây em đã từng cố ý làm hại Vân tiểu thư. Nhưng giờ Vân tiểu thư là ân nhân cứu mạng cha em, sao em lại hại cô ấy chứ?” Tần Dĩ Nhu khóc lóc, giả vờ uất ức nói, “Em chỉ muốn làm gì đó để bù đắp mà thôi…Trên chuồi dao nhất định có dấu vân tay của Vân
Thanh, nếu như đề bà biết, nhất định sẽ không chịu đề yên! Thế nên em mới láng lẽ chạy tới đây, muốn xử lý nó, anh trách em, hiểu lầm em cũng không sao…Chỉ cần anh và Vân tiểu thư cùng nhau sống hạnh phúc là được.”
Những lời cô ta nói, cùng cảnh khóc lóc chân tình đã đổi đen thành trắng.
Vân Thanh buồn ngủ nhưng nghe xong cũng tỉnh cả người, liền vỗ tay tán thưởng Tần Dĩ Nhu, cô nhếch khóe miệng nói: “Hay, thật đặc sắc! Đổi trắng thay đen, cô làm tốt lắm!”
Tần Dĩ Nhu bị cô trêu chọc, đột nhiên xấu hố, những suy nghĩ trong lòng sớm đã bị Vân Thanh nhìn rõ.
Nhưng cô ta vẫn dĩ dáng vẻ thâm sâu, nhẫn nhịn.
“Vân tiểu thư, tồi biết giữa chúng ta có nhiều hiểu lầm, tôi cũng không mong cô sẽ tin tôi. Nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả…”
Vân Thanh cười khẩy, ngắt lời cô ta: “Thời gian có thể chứng minh tất cả hay không, tôi không biết. Nhưng dấu vân tay trên chuôi dao, nhất định có thể chứng minh sự trong sạch cùa tôi.”
…Đáng tiếc, giờ không còn nữa rồi!
Ánh mắt Tần Dĩ Nhu hiện lên sự đắc ý, nhưng chỉ trong nháy mắt. Cô ta cắn môi, áy náy mở miệng: “Xin lỗi, là do tôi nhất thời có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện. Lau đi dấu vân tay trên chuôi dao…”
“Không cần xin lỗi.” Hoắc Cảnh Thâm thờ ơ nói, “Trên chuôi dao này, vốn dĩ không có dấu vân tay.”
Một câu nói thoáng qua, giống như tiếng sét ngang tai Tần Dĩ Nhu.
Gương mặt ướt đẫm nước mắt cùa cô cứng đờ, dường như không dám tin vào đôi tai của mình.
Tần Dĩ Nhu miễn cưỡng cất tiếng: “Anh Tư…lời anh nói cỏ ý gì, em không hiểu…”
Hoắc Cảnh Thâm nhìn ánh mắt của cô ta, lạnh lùng giống như đang nhìn một người chết vậy.
Nỗi sợ hãi vô hình dâng lên trong lòng Tần Dĩ Nhu.
Lúc đó, Hàn Mặc mới nói, nói thêm một câu cuối cùng uy hiếp Tần Dĩ Nhu.
“Con dao thật đã được đưa tới viện nghiên cửu của Tập đoàn Lục Thị, qua 2 tiếng nữa sẽ nhận được kết quả dấu
vân tay. Còn con dao mà Tần tiểu thư vừa đụng vào, vốn chỉ là vật thay thế tồi mới mua thôi.”
Chân Tần Dĩ Nhu mềm nhũn, cứng đờ đứng im một chỗ, chiếc mặt nạ ngây thơ yếu đuối của cô ta đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Cô ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp căm phẫn nhìn chằm chằm người con gái trong lòng Hoắc Cảnh Thâm.
“Tiện nhân, nhất định là cô! Chính cô đã tính kế với tôi!!”
Thật sự, mặc dù chuyện này được sắp xếp rất chu đáo, nhưng hoàn toàn không liên quan tới Vân Thanh.
Cô khẽ mĩm cười, nhìn khuôn mặt hung dữ khó coi của Tần Dĩ Nhu, cô nhẹ nhàng nói như thêm dầu vào lửa: “Chồng tôi tài giỏi, cần gì tới lượt tôi phải tính kế với cô?”
“Con tiện nhân này, cô đắc ý gì chứ?! Tôi và anh Tư là thanh mai trúc mã, tôi mới là Hoắc phu nhân mà tất cả mọi người công nhận!” Tần Dĩ Nhu cố gắng kiềm nén cơn giận dữ, ngay lúc này, cô ta điên cuồng gào lên, “Nếu không phải cô chen chân vào, tôi sớm đã trờ thành Hoắc phu nhân!! Cô chỉ là đứa nghiệt chủng vô liêm sỉ, sớm muộn tôi sẽ bắt cô phải trả giá…”
Lời nói khỏ nghe khiến Hoắc Cảnh Thâm nhíu mày.
Ngay lập tức hai vệ sĩ lao lên tóm lấy Tần Dĩ Nhu, sau đó tên vệ sĩ gần Tần Dĩ Nhu nhất tới gần vả cô ta một cái.
Mặc dù đã dùng ít lực, nhưng cái tát của một vệ sĩ được đào tạo bài bản, vẫn khiến miệng Tần Dĩ Nhu chảy đầy máu, những lời làng mạ chỉ trích biến thành tiếng khóc thê lương.
Vân Thanh nhìn bộ dạng điên cuồng vừa đáng thương vừa đáng giận của cô ta, nhíu mày.
Nhưng giây sau, tầm nhìn trước mắt đã bị đôi tay to lớn của người đàn ông che mất.
Cô chỉ nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Hoắc Cảnh Thâm vang lên.
“Em đừng nhìn cảnh tượng máu me này.”
Vân Thanh: “… ”
Tiêu chuẩn kép của người đàn ông này … cô thật sự rất thích.