Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 492



Tần Dĩ Nhu bị giam ở bệnh viện.

Cô ta đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt nham hiềm, nhìn chằm chằm bóng Vân Thanh và Hoắc Cảnh Thêm đang lên xe ở bên dưới, xe Maybach lao đi, biến mất khi trời ngả tối…

Mà trên cửa sồ kính trước mặt, còn hiện rõ bóng dáng cồ ta, tóc tai bù rù, cằm và miệng đều có vệt máu đã khô…, bộ dạng nhếch nhác thảm hại!

Bị vệ sĩ tát vào mặt… Tần Dĩ Nhu chưa có khi nào bị sỉ nhục như vậy!!

Hon nữa còn bị trước mặt con tiện nhân Vân Thanh kia!

Con tiện nhân đáng chết đó nhất định vô cùng đắc ý…

Tần Dĩ Nhu câm hận vồ cùng, người run lên, cô ta vừa gào lên vừa quăng đồ ở bên cạnh xuống đất.

Tên vệ sĩ canh chừng bên ngoài chỉ cách cánh cừa sổ, thờ ơ nhìn lay một cái, không cử động chút nào.

Chỉ cần đảm bảo Tần Dĩ Nhu còn sống, không bỏ chạy, cô ta có lên cơn điên, họ cũng không cần quản!

Sau khi Tần Dĩ Nhu trút cơn giận, dần dần bình tĩnh lại.

Chẳng bao lâu nữa, dấu vân tay cô để lại trên chuôi dao sẽ được lấy ra … Tới lúc đỏ, mọi chuyện đã xong! Cô ta chẳng thề giải thích được gì nữa!

Người đáng chết… hôm nay vốn dĩ là con tiện nhân Vân Thanh, nhưng tới cuối cùng, cô ta lại trở thành tội phạm!!

vẫn may, cô ta vẫn còn giữ miếng!

Tần Dĩ Nhu nhìn cửa sổ trước mặt, vệ sĩ canh chừng nghiêm ngặt, nhưng lại không quan tâm cô ta làm gì bên trong…Vì trước khi vào đây, điện thoại của Tần Dĩ Nhu đã bị thu lại.

Cửa sồ phòng bệnh kín, hơn nữa lại ở tầng 21, cô ta muốn chạy cũng không chạy nổi…

Tần Dĩ Nhu bước vào phòng vệ sinh, lấy điện thoại từ trong túi ra.

Cô ta nghĩ một lúc, mói gửi một đoạn tin nhắn dài cho lão phu nhân…

Trong Ngự Cảnh Viên.

Buổi chiều, lão phu nhân đã chịu đả kích lớn, lại bị bệnh đau đầu, nên đang nhắm mắt nằm nghi ngơi trên giường bệnh.

Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, bà tường là Thúy Hỷ, nhíu mày nói: “ Bỏ thuốc đi, bọn họ đều là lang băm, thuốc vừa đắng vừa không có tác dụng…Mấy người đó, ai cũng tới giày vò ta!! Ta chết rồi chúng nó mới vừa lòng!”

Lão phu nhân đang mượn cớ trút cơn tức trong lòng.

Nhưng nói hết, lại không nghe thấy tiếng trả lời của Thúy Hỷ.

Lão phu nhân mở mắt ra, nhìn rõ người đang đứng ở đầu giường, sắc mặt thay đổi.

Người bước vào là Vân Thanh.

Lão phu nhân cảnh giác ngồi dậy, ánh mắt giận dữ: “Cô còn tới làm gì? Chưa hại chết tôi cô chưa vui hay sao?!”

Bà vừa mắng, vừa đưa tay nhấn chuông ờ đầu giường, muốn gọi vệ sĩ.

Nhưng đầu đau như búa bồ, mắt bà lờ mờ, đưa tay ra nhưng không ấn được chuồng.

Đúng lúc đó, Vân Thanh chủ động đưa tay ra, nắm lấy cồ tay già nua gầy guộc của bà, ấn vào chiếc chuông.

“Nếu như gọi vệ sĩ vào trong có thể khiến bà an tâm, vậy bà hãy gọi nhé.”

Lão phu nhân sững sò’, hoài nghi nhìn chằm chằm Vân Thanh, thật sự không hiểu cô có ý đồ gì.

Vân Thanh đưa viên Vạn Tức đan và cốc nước trong tay cho bà: “Bệnh đau đầu của bà là bệnh lâu năm, nhưng việc chữa trị cũng không phải quá khó, chỉ là cần một chút thời gian. Trước tiên nên sử dụng Vạn Tức đan dưỡng bệnh, mỗi tuần con sẽ tới châm cứu một lần cho bà, nửa năm sẽ khỏi,”

Vạn Tức đan chính là thần dược, lão phu nhân tất nhiên đã nghe qua.

Trước đây bà cũng từng uống vài viên, hiệu quả rất tốt.

Nhưng viên thuốc này sản xuất giới hạn, rất khó làm ra…

“…” Lão phu nhân nhìn chằm chằm viên Vạn Tức đan trong tay Vân Thanh, do dự mấy giây, vẫn cầm lấy kiểm tra kĩ một lượt.

Sắc mặt lão phu nhân nhanh chóng thay đồi.

– Đây thật sự là Vạn Tức đan!

“Cô lấy ở đâu vậy?”

Vân Thanh dứt khoát nói ra thân phận của mình: “Tiêu Dao Tử của Y Tiên Các là sư phụ con, con đã chuẩn bị 200 viên Vạn Tức đan đế ở chỗ quản gia, mỗi ngày bà dùng một viên là được.”

Lão phu nhân nửa tin nửa ngờ.

Bà không thể hoàn toàn tin tường đứa cháu gái dám uy hiếp mình, nhưng hiện giờ đầu đau như búa bồ, sau khi suy nghĩ, bà vẫn uống viên Vạn Tức đan.

Vạn Tức đan quả nhiên là thần dược, sau khi uống không lâu, cơn đau đầu của lão phu nhân đã giảm rất nhiều, ngay cả tâm trạng cũng đã tốt lên.

Nhưng ánh mắt bà nhìn Vân Thanh vẫn lạnh lùng như vậy.

“Giờ cô lại có ý định gì? Muốn nịnh tôi đề tôi chấp nhận thân phận Hoắc phu nhân của cô sao?’’ Lão phu nhân hắng giọng, “Cồ đừng bao giờ nghĩ tói chuyện đó nữa, tôi tuyệt đối sẽ không đề một người con gái không rõ lai lịch, nói dối thành quen, tâm cơ thâm sâu như cô ở bên cạnh Tiểu Tư!!”

Vân Thanh điềm tĩnh, nhìn sang lão phu nhân, nhẹ nhàng nói: “Quả thực con không có lai lịch rõ ràng, thậm chí con còn không biết cha ruột của mình là ai. Nhưng … đó là lỗi của con sao? Con có thể lựa chọn việc mình được sinh ra sao?”

Cô nói chuyện nhẹ nhàng nhưng lời nói rất có trọng lượng.

Lão phu nhân bị hỏi ngược lại không biết trả lời sao.

Bà luôn tự cho mình là người cởi mờ, nhưng trong thâm tâm vẫn còn những định kiến phong kiến, trách Vân Thanh không có xuất thân tôi … nhưng lại quên mất, đứa trẻ bị ép sinh ra, lại bị bỏ rơi mới là nạn nhân.

Vân Thanh nói tiếp: “Tới mức nói dối thành thói, tâm cơ thâm sâu…Con nghĩ Tần Dĩ Nhu mới gánh vác nổi 8 chữ đỏ!”

Lão phu nhân khẽ nhíu mày, định nói gì đó, Vân Thanh nói vọng ra ngoài: “Đưa người vào trong!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.