Vân Thanh quay đầu nhìn theo ngón tay của Tạ Lãng, thấy một người đàn ông cao lớn xa lạ. Trông không giống bác sĩ, mà giống…vệ sĩ!
Vân Thanh nghi hoặc cau mày, xác nhận với cùng Tạ Lãng “Anh chắc chắn là hắn?”
“Tuyệt đối không hề nhìn lầm!” Tạ Lãng kiên quyết chỉ vào sau người đàn ông “Sau đầu có ba xoáy tóc.”
Vân Thanh nghĩ cô vẫn có con mắt nhìn người tốt.
Người đàn ông này cao lớn vạm vỡ, bước đi vững vàng, ánh mắt bình tĩnh tràn đầy sức mạnh, trông giống như một người luyện võ….
Vân Thanh bước tới, lại kinh ngạc phát hiện người đàn ông này đi thẳng tới chỗ Lưu Phong đang canh giữ cầu thang.
Hắn và Lưu Phong hình như có quen biết, hai người hàn huyên vài câu, sau đó người đàn ông đi vào phòng riêng đối diện.
“Vừa rồi người nói chuyện với anh là ai?”
Lưu Phong vừa quay đầu lại, liền bị Vân Thanh đột nhiên vọt tới trước mặt làm giật mình, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vân Thanh, mặc dù không biết tại sao nhưng vẫn trả lời.
“Đó là vệ sĩ riêng của Lục thiếu gia, anh ta ra khỏi căn cứ A với tôi, cũng coi như là đàn em của tôi.”
Lục Tu….??
Vân Thanh khẽ cau mày, trong đầu hiện lên dáng vẻ vô lương tâm của Lục Tu…
Người này tại sao lại thay đổi kết quả xét nghiệm ADN?
Trừ khi… anh ta đang làm việc cho người khác!
Trong toàn bộ thành phố phía Bắc, ngoại trừ anh của anh ta Lục Kỳ Hữu chỉ có một người có thề thao túng Lục Tu….
‘Cô nên hỏi Hoắc Cảnh Thâm … hỏi xem rốt cuộc anh ấy biết những gì.’
Lời nói của Tần Dĩ Nhu vàng vẳng bên tai.
Trái tim của Vân Thanh dường như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, cô đột nhiên bước về phía phòng riêng của Lục
Tu…
‘Rầm ’ một tiếng.
Cừa phòng riêng bị Vân Thanh đá tung.
Căn phòng xa hoa náo nhiệt, cơ bản toàn là phú nhị đại không thiếu tiền, còn có người mẫu trẻ tuồi tới chơi, nam nữ thanh niên đều là phóng đãng buông thả.
Trong bóng người, Vân Thanh vẫn nhìn thấy Lục Tu trong nháy mắt.
Anh ta cầm chiếc micro bước lên bàn trà và hát rất to.
Vân Thanh nhìn xung quanh, tìm được nguồn điện, cồ đi tới, trực tiếp rút phích cắm âm thanh ra.
Âm nhạc chói tai ban đầu đột ngột dừng lại.
Toàn bộ căn phòng im lặng đến đáng sợ.
“Ai ngắt nhạc của lão tử…”
Lục Tu cất cao giọng hát, lại bị người nào đó đột nhiên cắt đứt ấm thanh, lúc đó lửa giận cùng mùi rượu xông thẳng lên đầu, anh ta vừa định tức giận mắng một câu.
Nhưng khi quay đầu lại, liền thấy Vân Thanh lạnh lùng đứng ở nơi đó, một tay cầm lấy dây điện vừa mới rút ra ố điện.
“Tôi ngắt.” Cô nhướng mày “Có ý kiến sao?”
“ ” Lục Tu muốn dùng lời chào thân thiện để chào đón tổ
tiên mười tám đời của đối phương, nhưng đột nhiên nuốt xuống “Không có…”
Mấy phú nhị đại muốn nịnh hót Lục Tu nhìn thấy Vân Thanh, còn tường là món nợ phong tình của Lục Tu.
Một người trong số họ lập tức loạng choạng đứng dậy, muốn trút giận lên Lục Tu, anh ta không khách khí chỉ vào Vân Thanh mà mắng “Cồ có phải hồ đồ rồi không hả? Dám
cản Lục thiếu….”
Anh ta chưa nói xong, Lục Tu đã nhảy khỏi bàn trà, lắc lư loạng choạng, anh ta ngã ngửa ra ghế sofa.
“Lau sạch cái miệng cho ta, đây là chị dâu của ta!” Lúc này, mọi người đều câm như hến, tất cả ánh mắt đều dán chặt vào Vân Thanh.
Chị dâu của Lục Tu…
Chẳng lẽ … Đây là ngưòi phụ nữ của Lục Kỳ Hữu, bông hoa cao lãnh sao?!
Vân Thanh không buồn quan tâm đến những gì họ đang nghĩ, thế nên cồ móc ngón tay của mình với Lục Tu.
“Đi theo tôi.”
“Được.”
Kết quả là tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ nhìn ông Lục luôn kiêu ngạo và độc đoán, lại ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học mắc lỗi, đi theo Vân Thanh lên sân thượng.
Vân Thanh cũng không phí lời.
Xuyên qua cửa kính, cô chỉ vào vệ sĩ riêng trên đầu có ba xoáy của Lục Tu, hỏi thẳng vào vấn đề: “Có phải trước đây cậu đưa anh ta đến bệnh viện, giả làm bác sĩ, tráo bản sao kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống của tôi không?”
Lục Tu vừa mới bị đám tay chân đó cho uống rất nhiều rượu, đầu óc nặng trĩu, bây giờ bị gió thổi trên ban công, cảm thấy rượu tan não thành xỉ, đầu óc choáng váng.
Anh ta ngây người nhìn chằm chằm và nói “Hình như có chuyện như vậy…”