Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 504



Khi Vân Thanh tỉnh lại, sức mạnh tinh thần và thể chất của cô đã hồi phục rất nhiều.

Hoắc Cảnh Thâm đã đến công ty rồi, cô lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Tần Quân Thành, bữa sáng cũng không ăn liền đến phòng bệnh trước để gặp ông ta.

Không ngờ vừa mở cửa liền nhìn thấy một màn vô cùng đẫm máu: cơ thể Tần Quân Thành trong tư thế vồ cùng vặn vẹo ngã xuống giường bệnh, đập đầu vào tủ, máu chảy ròng ròng!

Lôi Đình đi theo cũng vô cùng kinh hãi, lập tức đi thông báo cho các bác sĩ và y tá.

Vân Thanh ngồi xốm bên người Tần Quân Thành, lấy ra ngân kim bạc mang theo bên người, định cầm máu trước cho Tần Quân Thành.

Trước đây khi phẫu thuật cho Tần Quân Thành, cô phát hiện ra rằng ông ta bị rối loạn đông máu.

Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng hiện tại vết thương quá sâu, nếu như không kịp thời cầm máu, rất có thể sẽ mất máu quá nhiều mà chết…

“Cô làm gì vậy?!” Tần Dĩ Nhu đột nhiên hét lớn một tiếng, lao ra khỏi phòng tắm, đẩy Vân Thanh ra “Đừng động vào cha tôi!”

Vẻ mặt cô ta kích động, giống như Vân Thanh sẽ gây bất lợi cho Tần Quấn Thành.

Nhưng chỉ có Tần Dĩ Nhu biết y thuật của Vân Thanh là vô tận, nếu cồ cứu Tần Quân Thành, hoặc tạm thời khôi phục lại sự tỉnh táo của ông ta… thì cô ta sẽ thật sự bị lộ mình là kẻ giết người!!

Cô ta sẽ không bao giờ cho Vân Thanh cơ hội.

“Cút.” Vân Thanh cau mày, lạnh lùng nỏị “Đừng kéo thời gian cứu người!”

Lúc này, Lồi Đình cùng các bác sĩ xông vào, Lưu Phong cũng cùng đi vào.

Bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Tần Dĩ Nhu cũng không dám lộ ra cái gì khác thường, cô ta quay đầu, ở trên người Tần Quân Thành khóc rống lên.

“Cha, người làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi, đừng dọa con…”

Vân Thanh nhìn Tần Dĩ Nhu khóc rống lên, lông mày cau lại

càng chặt.

Lúc này mà khóc lóc thì phí thật thời gian!

Với thân phận của Lôi Đình, Lưu Phong và đám vệ sĩ kia, bọn họ không dám dễ dàng động đến Tần Dĩ Nhu.

Nhưng Vân Thanh không quan tâm đến những điều này, cô lao tới nắm lấy cổ tay bị thương đang khâu của Tần Dĩ Nhu, làm cô ta mất đi sự phản kháng ngay lập tức.

Ngay sau đó, Vân Thanh kéo Tần Dĩ Nhu lên, không khách khí đầy người sang một bên.

“Lại đây giúp một tay!” Vân Thanh quay đầu liếc Lôi Đình.

Lồi Đình và hai y tá lập tức tiến lên đỡ Tần Quân Thành lên giường đẩy, đưa thẳng vào phòng mổ.

Vân Thanh trước khi đi ra khỏi phòng bệnh, còn quay đầu nhìn Tần Dĩ Nhu.

Đôi mắt cô sắc như dao báng.

Cô cảm thấy Tần Dĩ Nhu rất kỳ quái, nhưng hiện tại, cô không có thời gian đi tìm hiểu những thứ này, cứu người mới là quan trọng nhất!

Vân Thanh vội vàng vào phòng phẫu thuậư

Ngoài phòng phẫu thuật.

Khuôn mặt Tần Dĩ Nhu đầy nước mắt, cô ta trông cực kỳ lo lắng.

Cô ta cắn môi dưới, bất an hỏi “Lưu Phong, cha… sẽ không tỉnh lại sao?”

“Không, Vân Thanh tiểu thư y thuật siêu phàm, nhất định sẽ cứu lão gia.” Lưu Phong thấp giọng an ủi.

“Đều trách tôi, lúc đó tôi không nên để cha một mình mà đi vệ sinh…”

Tần Dĩ Nhu cụp mắt lau nước mắt, nhưng trong lòng lại tức giận đến phát điên.

Mẹ kiếp, con khốn Vân Thanh kia là kẻ thù của cô ta!

Lại cứ xông vào lúc này.

May mà….cô ta đã đi trước một bước hủy chứng cứ!

Tần Dĩ Nhu nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, thầm cầu nguyện, hy vọng rằng Tần Quân Thành sẽ không tỉnh lại …

Đột nhiên, tâm trí của Tần Dĩ Nhu run lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì đỏ, đôi mắt cô ta trở nên hoảng loạn.

“Lưu Phong, tôi hơi đói bụng, anh cỏ thể mua một bát cháo giúp tồi không?” Sau khi tiễn Lưu Phong đi, Tần Dĩ Nhu liền xông vào phòng của Tần Quân Thành, trên mặt đất còn có một vũng máu.

Tần Dĩ Nhu không cảm thấy tội lỗi chút nào, cô ta lo lắng tìm kiếm xung quanh.

… Điện thoại di động của Tần Quân Thành ở đâu?!

Cô ta nhớ rõ ràng rơi xuống đất, làm sao lại không thấy

nữa??

Tần Dĩ Nhu vô thức hoảng sợ.

Lúc đó tình thế cấp bách, cô ta không kịp xử lý điện thoại của Tần Quân Thành.

về phần giao diện điện thoại di động của Tần Quân Thành, chỉ dừng lại ở đoạn tin nhắn đang soạn dỏ’ cho Hoắc Cảnh Thâm, nếu có người phát hiện nhất định sẽ nghi ngờ…

Sắc mặt Tần Dĩ Nhu nhất thời tái nhợt, điên cuồng lục lọi khắp ngán tủ…

Tần Dĩ Nhu ngồi xồm xuống, vươn tay nắm cồ Tần Quân Thành trước ánh mắt kinh ngạc cùng đau khồ của Tần Quân Thành, không chút do dự đè đầu ông ta, đập mạnh vào góc bàn… Một, hai, ba lần!

Nhìn Tần Quân Thành hoàn toàn nằm trong vũng máu, trên mặt Tần Dĩ Nhu không có một tia buồn bã.

Cô ta bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm.

Đây là bài học cuối cùng Diêm Hoài Trân đích thân dạy cho cô ta: để đạt được mục tiêu, cái gì cũng có thề loại bỏ! Kể cả tình cảm gia đình!

Dù sao Tần Quân Thành cũng không sống được bao lâu!

Tần Dĩ Nhu nhặt túi tài liệu trên mặt đất, cô ta đi vào phòng tắm, xé tài liệu bên trong, ném vào bồn cầu và xả nước.

Mọi việc đã xong, cô ta xoay người đi ra ngoài, vừa vặn nắm đấm cửa, liền nghe được ngoài cừa giọng nói lo lắng cùa Vân Thanh.

“Tần tiên sinh! Mau đi gọi bác sĩ, chuẩn bị cấp cứu!!”

Tần Dĩ Nhu lập tức thấy lo lắng

Khi Vân Thanh tỉnh lại, sức mạnh tinh thần và thể chất của cô đã hồi phục rất nhiều.

Hoắc Cảnh Thâm đã đến công ty rồi, cô lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Tần Quân Thành, bữa sáng cũng không ăn liền đến phòng bệnh trước để gặp ông ta.

Không ngờ vừa mở cửa liền nhìn thấy một màn vô cùng đẫm máu: cơ thể Tần Quân Thành trong tư thế vô cùng vặn vẹo ngã xuống giường bệnh, đập đầu vào tủ, máu chày ròng ròng!

Lôi Đình đi theo cũng vô cùng kinh hãi, lập tức đi thông báo cho các bác sĩ và y tá.

Vân Thanh ngồi xốm bên người Tần Quân Thành, lấy ra ngấn kim bạc mang theo bên người, định cầm máu trước cho Tần Quân Thành.

Trước đây khi phẫu thuật cho Tần Quân Thành, cô phát hiện ra rằng ồng ta bị rối loạn đông máu.

Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng hiện tại vết thương quá sâu, nếu như không kịp thời cầm máu, rất có thể sẽ mất máu quá nhiều mà chết…

“Cô làm gì vậy?!’’ Tần Dĩ Nhu đột nhiên hét lớn một tiếng, lao ra khỏi phòng tắm, đẩy Vân Thanh ra “Đừng động vào cha tôi!”

vẻ mặt cô ta kích động, giống như Vân Thanh sẽ gây bắt lợi cho Tần Quân Thành.

Nhưng chì có Tần Dĩ Nhu biết y thuật của Vân Thanh là vô tận, nếu cô cứu Tần Quân Thành, hoặc tạm thời khôi phục lại sự tỉnh táo của ông ta… thì cô ta sẽ thật sự bị lộ mình là kẻ giết người!!

Cô ta sẽ khồng bao giờ cho Vân Thanh cơ hội.

“Cút.” Vân Thanh cau mày, lạnh lùng nói “Đừng kéo thời gian cứu người!”

Lúc này, Lôi Đình cùng các bác sĩ xông vào, Lưu Phong cũng cùng đi vào.

Bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Tằn Dĩ Nhu cũng khồng dám lộ ra cái gì khác thường, cô ta quay đầu, ở trên người Tần Quân Thành khóc rống lên.

“Cha, người làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi, đừng dọa con…”

Vân Thanh nhìn Tần Dĩ Nhu khóc rống lên, lông mày cau lại càng chặt.

Lúc này mà khóc lóc thì phí thật thời gian!

Với thân phận của Lôi Đình, Lưu Phong và đám vệ sĩ kia, bọn họ không dám dễ dàng động đến Tần Dĩ Nhu.

Nhưng Vân Thanh không quan tâm đến những điều này, cô lao tới nắm lấy cồ tay bị thương đang khâu của Tần Dĩ Nhu, làm cô ta mất đi sự phản kháng ngay lập tức.

Ngay sau đó, Vân Thanh kéo Tần Dĩ Nhu lên, không khách khí đẩy người sang một bên.

“Lại đây giúp một tay!” Vân Thanh quay đầu liếc Lồi Đình.

Lôi Đình và hai y tá lập tức tiến lên đỡ Tần Quân Thành lên giường đẩy, đưa thẳng vào phòng mồ.

Vân Thanh trước khi đi ra khỏi phòng bệnh, còn quay đầu

nhìn Tần Dĩ Nhu.

Đôi mắt cô sắc như dao báng.

Cô cảm thấy Tần Dĩ Nhu rất kỳ quái, nhưng hiện tại, cô không có thời gian đi tìm hiểu những thứ này, cứu người mới là quan trọng nhất!

Vân Thanh vội vàng vào phòng phẫu thuậư

Ngoài phòng phẫu thuật.

Khuôn mặt Tần Dĩ Nhu đầy nước mắt, cô ta trông cực kỷ lo lắng.

Cồ ta cắn mồi dưới, bất an hỏi “Lưu Phong, cha… sẽ không tình lại sao?”

“Không, Vân Thanh tiểu thư y thuật siêu phàm, nhất định sẽ cửu lão gia.” Lưu Phong thấp giọng an ủi.

“Đều trách tôi, lúc đó tôi không nên để cha một mình mà đi vệ sinh…”

Tần Dĩ Nhu cụp mắt lau nước mắt, nhưng trong lòng lại tức giận đến phát điên.

Mẹ kiếp, con khốn Vân Thanh kia là kẻ thù của cô ta!

Lại cứ xông vào lúc này.

May mà….cô ta đã đi trước một bước hủy chứng cứ!

Tần Dĩ Nhu nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, thầm cầu nguyện, hy vọng rằng Tần Quân Thành sẽ không tỉnh lại …

Đột nhiên, tâm trí của Tần Dĩ Nhu run lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt cô ta trỏ’ nên hoảng loạn.

“Lưu Phong, tôi hơi đỏi bụng, anh có thể mua một bát cháo giúp tôi không?” Sau khi tiễn Lưu Phong đi, Tần Dĩ Nhu liền xông vào phòng của Tần Quân Thành, trên mặt đất còn có một vũng máu.

Tần Dĩ Nhu không cảm thấy tội lỗi chút nào, cô ta lo lắng tìm kiếm xung quanh.

… Điện thoại di động của Tần Quân Thành ở đâu?!

Cô ta nhớ rõ ràng rơi xuống đất, làm sao lại không thấy nữa??

Tần Dĩ Nhu vô thức hoảng sợ.

Lúc đó tình thế cấp bách, cô ta không kịp xử lý điện thoại của Tần Quân Thành.

về phần giao diện điện thoại di động của Tần Quân Thành, chỉ dừng lại ỏ’ đoạn tin nhắn đang soạn dờ cho Hoắc Cảnh Thâm, nếu có người phát hiện nhắt định sẽ nghi ngờ…

Sắc mặt Tần Dĩ Nhu nhất thời tái nhợt, điên cuồng lục lọi khắp ngăn tủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.