Vân Thanh kiên quyết rời đi, vung tay đóng cửa phòng bệnh, ngặn giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm phía bên kia cánh cửa.
Trong hành lang vắng vè, chỉ có tiếng bước chân của cô, lúc đầu đều đều, sau đó càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như vội vàng chạy thẳng đến cửa thang máy.
Cửa thang máy làm bằng gương thủy tinh, hiện rõ dáng vẻ của cô lúc này, hai mắt đỏ hoe vì kìm nén…
Vân Thanh hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Đừng khóc, đừng khóc! Có chút tiền đồ đi!
Cô ngẩng đầu lên để giữ cho nước mắt không trào ra.
Biết rõ ràng giữa Hoắc Cảnh Thâm và Tần Dĩ Nhu không có chuyện gì xảy ra, càng tin rằng Hoắc Cảnh Thâm không thể nào thích Tần Dĩ Nhu… Nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Cô để ý không phải là Tần Dĩ Nhu, mà là Hoắc Cảnh Thâm lại không từ chối!
Tình yêu mà cô muốn là thuần khiết đến mức không một chút tạp chắt.
Cô yêu Hoắc Cảnh Thâm bằng cả trái tim, người đàn ông này, đương nhiên trong ánh mắt chĩ có mỗi cô.
Rất nhanh, thang máy đã đến, Vân Thanh bước vào, dùng sức ấn xuống tầng tiếp theo.
Thang máy dừng ở lầu một, cửa vừa mỏ’ ra, Vân Thanh liền lao ra ngoài, mất cảnh giác và đụng phải bác sĩ đang chuẩn bị bước vào.
Tài liệu trên tay bác sĩ rơi xuống đất.
“Xin lỗi.” Vân Thanh hất tóc ra sau, nhỏ giọng xin lỗi, khom người giúp bác sĩ nhặt tài liệu trên sàn, lại nhìn thấy ảnh của mình trên một tờ tài liệu.
Vân Thanh hơi sửng sốt, còn chưa kịp nhìn kỹ, bác sĩ đã vội vàng nhặt đống tài liệu lộn xộn trên mặ đất lên.
“Hoắc phu nhân, không đụng trúng cô chứ?” Anh ta sốt sắng hỏi, nhưng lại nắm chặt bàn tay đang cầm tài liệu trong ngực một cách mất tự nhiên, như thề sợ cô phát hiện ra điều gì.
Vân Thanh bình tĩnh nói: “Không có gì.
Nói xong liền đi ra ngoài như không có chuyện gì.
Đi được vài bước, cô dừng lại, nhìn lại thang máy đã rời đi.
Cô có ấn tượng về vị bác sĩ đó, anh ta là phó giám đốc của bệnh viện này.
Hom nữa trong đống tài liệu trong tay anh ta, quả nhiên có chút gì đó liên quan đến cô….Hình như là giấy khám sức khỏe…
Vân Thanh quay người, sải bước đi ra ngoài, đồng thời lấy điện thoại di động ra gọi cho Tạ Lãng “Hack cơ sở dữ liệu của bệnh viện này cho tôi, giám sát 24/24 giờ, chờ kết quả khám sức khỏe của tôi xuất hiện,lập tức gửi cho tôi!”
Nói xong, cô cúp điện thoại bước lên xe, giương mắt lạnh lùng nhìn phòng bệnh của Tần Dĩ Nhu, đạp ga phóng vọt đi…
Trong phòng bệnh.
Hoắc Cảnh Thâm lẳng lặng đứng trong bóng tối bên cạnh cửa sồ, dáng người mảnh khảnh lạnh lùng toát ra khí chất lạnh lùng và hung bạo đáng sợ.
“Anh Tư…” Tần Dĩ Nhu dũng cảm đi đến bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm, nhìn bóng lưng Vân Thanh lái xe đi, khóe miệng cong lên một đường cong gần như không phát hiện ra, giả vờ lo lắng “Xem ra người phụ nữ này không tin tưởng anh như vậy, nếu để cô ấy biết mối thâm thù giữa hai người, cô ắy nhất định sẽ quay lưng với anh…”
Tần Dĩ Nhu còn chưa nói xong, Hoắc Cảnh Thâm đã đột nhiên túm lấy cổ cô ta, bàn tay to lạnh lẽo cùa người đàn ông khẽ bóp một cái, từng chút một cắt đứt sức sống của cô ta và dán chặt cơ thể cô ta vào bức tường phía sau.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt nghiêm nghị như dao của người đàn ông vô cùng nham hiểm, toát ra khí thế khát máu.
“Cô nghĩ rằng lấy DNA của người đã chết cố thể uy hiếp
tôi sao.”
Ánh mắt thâm thúy của Hoắc Cảnh Thâm trừng mắt nhìn Tần Dĩ Nhu, trong mắt hiện lên khát máu thịnh nộ.
Tần Dĩ Nhu khó khán nặn ra một nụ cười: “…Vậy bây giờ anh đang làm gì?”
Hoắc Cảnh Thâm nhếch môi mỏng, anh rõ ràng đang cười, nhưng lại rất đáng sợ.
“Cô thật sự cho rằng tôi sẽ khồng giết cô sao?”
Thái dương Tần Dĩ Nhu đột nhiên bị một vật lạnh lẽo cứng rắn đè lên.
Cô ta không tự chủ được rùng mình, quay đầu sang một bên, liền nhìn thấy họng súng màu đen, tay kia Hoắc Cảnh Thâm dí súng vào đầu cô!
Tần Dĩ Nhu trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống.
Cô ta vươn thẳng cồ nhìn thẳng vào Hoắc Cảnh Thâm.
Cho đến giờ phút này, trong lòng cô ta vẫn còn những mộng tưởng.
Mối quan hệ tình cảm nhiều năm như vậy … Hoắc Cảnh Thâm sẽ không thực sự muốn giết cô ta …
Tuy nhiên, bên tai anh chỉ ‘cạch’ một tiếng, Hoắc Cảnh Thâm mặt không chút cảm xúc kéo nút an toàn, ngón trỏ đã đặt lên cò súng…