Kiều Dã làm sao biết được Vân Thanh đang âm mưu gì, anh ta chỉ biết bản thân đang ỏ’ luân thường đạo lí, và sẽ bị đại bá đánh chết vì sự cám dỗ nguy hiểm này.
Anh ta muốn đầy Vân Thanh ra, nhưng vừa mới duỗi tay ra, Vân Thanh đột nhiên gio tay trước, ôm lấy cồ anh ta.
Kiều Dã “ ”
Anh ta hóa đá tại chỗ.
Cổ áo của Vân Thanh hôm nay không quá thấp, nhưng cô hơi gầy, khi thắt lưng trễ xuống, đường viền cồ áo trở nên lỏng lẻo, lộ ra một mảng da trắng nõn non nớt dưới xương quai xanh.
Kiều Dã thậm chí không dám đảo mắt, đỏ mặt đến tận mang tai.
Anh ta nghiến răng “Vân Thanh….”
Nhưng anh ta còn chưa nói xong, Vân Thanh đã không khách khí giơ tay vỗ một cái sau lưng anh ta “Anh gọi tôi là gì? Không lớn không nhỏ. Tôi là sự tỉ của anh.”
Kiều Dã “ ”
Kiều Dã giật mình đến nỗi nhãn cầu suýt rơi ra ngoài.
Đây là tình huống gì chứ?
Chẳng lẽ, tiểu sư tì khôi phục trí nhớ của mình rồi, nhớ lại hết rồi??
Kiều Dã vừa ngạc nhiên vừa vui mừng “Tiều…”
Anh ta đang định nói, nhưng lại cảm thấy một luồng khí lạnh chết người từ cửa thổi vào, vô tận cuồng bạo, giống như một trận cuồng phong thối tới nơi cực lạnh, uy hiếp.
Một giây sau, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông chậm rãi vang lên: “Dám động đến cô ấy, tôi sẽ băm các người đó ném cho chó án.”
Nói xong, hơn chục vệ sĩ áo đen tách ra hai bên xông vào với tư thế áp đảo, người đàn ông đi ở giữa, tóc đen khí chất
kinh người, chính là Hoắc Cảnh Thâm!
Vân Thanh giả say “ ”
Khung cảnh trước mặt có vẻ quen thuộc.
Lần trước trong dãy phòng khách sạn, chính Mr. Butterfly và Hoắc Cảnh Thâm đã bị ‘bắt quả tang’.
Chắc chắn rồi, lịch sử luôn giống nhau một cách đáng ngạc nhiên.
Vợ chồng họ bị đối phương bắt quả tang cùng một người đàn ông…
Kiều Dã lúc này mới tỉnh lại.
Anh ta giống như bị lộ.
“Anh Hoắc, anh đừng hiểu lầm tôi.”
Kiều Dã ngây thơ giơ hai tay ra vẻ vô tội “Hoắc phu nhân say rượu, cô ấy tường tôi là anh, còn nói rất nhiều lời yêu thương…. A, Hoắc phu nhân thật sự rất yêu anh Hoắc, thật là khiến người ta ghen tị a!”
Vân Thanh “ ”
Trong lòng cô không khỏi than thở, kỹ náng diễn xuất của anh chàng này còn khoa trương hơn cả cô…
Nếu Hoắc Cảnh Thâm còn tin được thì có qủy rồi!
Tuy nhiên, giây tiếp theo, cô đã bị Hoắc Cảnh Thâm kéo lên.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm của người đàn ông không có một tia cảm xúc, nhưng dựa vào sức lực mà anh siết chặt mình, Vân Thanh biết anh nhất định là đang đè nén tâm tình.
Cô không khỏi cười thầm trong lòng.
Tên đàn ồng chó này còn mặt mũi nào mà giận hả??
Lúc ôm Tần Dĩ Nhu, tại sao anh không nghĩ cô sẽ tức giận?
“Anh là ai, thả tôi ra!” Vân Thanh tiếp tục giả say, nắm chặt tay thành quyền, dùng cơn say đấm vào người Hoắc Cảnh Thâm để trút giận.
Say đến mức cô không nhận ra anh, lại ngã vào lòng người đàn ông khác!
Hoắc Cảnh Thâm hết kiên nhẫn, mặt lạnh lùng ôm cô, trước khi đi còn liếc Kiều Dã một cái lạnh lùng, liếc qua cũng có thề hiểu được ý nghĩa của lời cảnh báo: “Anh Kiều, đừng nên tranh giành, đừng động tâm, nếu không cả cái Bắc Thành lớn thế này cũng rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Xem ra là anh ta bị lộ rồi!
Kiều Dã hơi nhướng mày và mỉm cười đáp lại “Cũng giống lời nói này, tôi tặng cho Tứ gia Hoắc phu nhân tốt như
vậy, Anh Hoắc phải trân trọng thật kỹ.”
Bắt nạt tiểu sư tỉ cùa anh ta, ông trời còn không được phép.
Bầu không khí giữa hai người trở nên cực kỳ vi diệu, một người là màu đen tuyền, một người là màu tím bay bồng, thái độ đối đầu, thủy triều hắc ám dâng trào, sát ý khắp nơi.
Vân Thanh có chút bối rối.
Mr. Butterfly có tên thật là họ Kiều không?
Cô chưa kịp định thần thì Hoắc Cảnh Thâm đã bế cô ra ngoài.
Bước ra khỏi bar nóng rực kia, gió đêm gào thét bên ngoài, Vân Thanh bị thổi bay đến vô thức ngã vào lòng Hoắc Cảnh Thâm.
Hoắc Cảnh Thâm hiển nhiên cảm giác được, bước chân hơi dừng lại, đối với người trong lòng không khỏi cứng rắn, bình tĩnh ôm Vân Thanh chặt hơn một chút.
Vân Thanh bị Hoắc Cảnh Thâm ném vào ghế phụ không hề nhẹ nhàng.
Trên mặt anh vẫn còn sự tức giận.
Hoắc Cảnh Thâm đã cài đặt trước một thiết bị định vị trong xe của Vân Thanh.
Sau khi xác nhận Tần Quân Thành không có việc gì, Hoắc Cành Thâm mở định vị, phát hiện xe của Vân Thanh đậu ở một quán bar!
Nửa đêm, cô tức giận chạy ra ngoài uống rượu một mình!
Hoắc Cảnh Thâm suýt chút nữa đã lái xe như bay đến đây.
Trên đường đi, vô số ý nghĩ nguy hiềm hiện lên trong đầu anh.
Khi lao đến quán bar, anh thực sự nhìn thấy Vân Thanh ôm cổ một người đàn ông khác, say sưa nói chuyện gì đó…
Có một lần, Hoắc Cảnh Thâm cho rằng ghen tuông là thử tình cảm ngu xuẩn nhất!
Mất kiểm soát vì một người khác thật nực cười!
Nhưng vào lúc đó, anh thật sự muốn xẻ Kiều Dã ra thành
từng mảnh, sau đó bắt tiểu yêu tinh này về, nhốt lại, cả đời không cho người ngoài nhìn thấy!
Tính chiếm hữu của anh quá bệnh hoạn.
Hoắc Cảnh Thâm rất ý thức được điều này, anh đã cố gắng hết sức để kiềm soát, nhưng người phụ nữ nhỏ này rõ ràng là kẻ thù của anh, cô luôn có thề dễ dàng đánh bại mọi phòng thủ của anh, khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát…