Vân Thanh trực tiếp cúp máy, chặn số của Tần Dĩ Nhu, một phát ăn ngay.
Thực sự đã cho cô ta mặt mũi!
Vân Thanh kéo chăn lên đầu ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nhận thấy chiếc giường bên cạnh bị trọng lực làm sập xuống, chút lý trí còn sót lại khiến Vân Thanh chuyển mình sang phía bên kia.
Đề khoảng cách với Hoắc Cảnh Thâm.
Nhưng ngày hồm sau, khi Vân Thanh mở mắt ra, phát hiện
mình đang ngủ trong lòng Hoắc Cảnh Thâm, còn cả tay cả chân nữa, hận là chưa dính chặt vào người anh.
Nhưng không cỏ nghĩa là cô đã tha thứ cho Hoắc Cảnh Thâm.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường, mặc quần áo rồi đi xuống nhà.
Vân Thanh từ cửa sau rời biệt thự, đi về phía trước một hồi, một chiếc xe thương mại màu đen trầm thấp đang tiến về phía này, nhưng những người biết sẽ phát hiện ra rằng toàn bộ thân xe đều được làm bằng vật liệu chống đạn.
Mà trên cửa xe cỏ một cái huy hiệu không dễ phát hiện được chạm nổi xung quanh.
Đây là huy hiệu của phái Caesar.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước mặt Vân Thanh.
Tài xế xuống xe, cung kính nói “Hừm…”
Anh ta ý thức được mình lỡ lời, lập tức đồi lời “Vân tiểu thư, mời lên xe.”
Vân Thanh vừa lên xe, liền nhìn thấy một người phụ nữ ung
dung sang chảnh ngồi trong xe.
Người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám lụa nền đen thêu hoa hồng bằng chì vàng, tóc được búi cao tỉ mỉ sau đầu, khuôn mặt thanh tú không một nếp nhăn, nếu không có đôi mắt kia, nó sẽ hé lộ phần nào thãng trầm của cuộc đời đã đọc ngàn cánh buồm, nhìn từ bên ngoài, một người phụ nữ cùng lắm chỉ mới ngoài ba mươi…