Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 520



Đó là một chiếc vòng cồ đá bảo thạch.

Những viên đá quý hình giọt nước được khảm giữa những viên kim cương vỡ, mang lại cảm giác tinh tế quý phái và thanh tú.

Phụ nữ sinh ra đã biết trân trọng đồ đẹp, cho dù Vân Thanh không có hứng thú với những thứ này thì chiếc vòng cồ trước mặt vẫn đẹp đến mức cô phải nhìn lại vài lần.

“Chiếc vòng nước mắt trái tim cổ đá cắm thạch này, có giá khới điểm là một triệu…”

Người bán đấu giá chưa kịp nói hết lời, một bàn tay ở khán giả đã giơ ra hiệu.

“Tám triệu.” Giọng Kiều Dã chậm rãi vang lên.

Toàn bộ hội trường náo động.

Đây là trực tiếp táng gấp tám lần!

Vân Thanh nhướng mày nhìn chằm chằm Kiều Dạ, càng ngày càng cảm thấy thân phận người này không đơn giản.

Dù thị trường có tốt đến đâu, anh ta cũng sẽ không hào phóng như vậy…

Vân Thanh hướng về nhân viên bên cạnh, thì thầm vào tai anh ta vài lời.

“Thuộc hạ cùa tôi sẽ làm ngay.”

Nhân viên cung kính rời đi.

Chiếc vòng cổ đó đương nhiên được đưa vào túi của Kiều Dã.

Tiếp theo, là kết thúc của cuộc đấu giá ngày hôm nay –

“Tiếp theo, là báu vật cuối cùng của chúng ta hồm nay! Mảnh trầm hương Kỳ Nam lớn nhắt còn sót lại trên thế giới! Giá khởi điểm là ba triệu!”

Vân Thanh ẫn lười biếng ngồi xuống, trở nên nghiêm túc hơn một chút, chú ý đến những vị khách ở tầng dưới.

Có vẻ như hầu hết mọi người đều ít quan tâm đến nó.

Trầm hương Kỳ Nam tuy có giá trị nhưng đối với hầu hết mọi người, giá trị của nó chỉ là một miếng gỗ.

Ba triệu mua một miếng gỗ, dù giàu có đến mấy cũng không bao giờ tiêu như vậy…

Trong đám người, một cánh tay màu tím giơ lên “Nám triệu.”

Vân Thanh sờ cằm trầm ngâm.

Xem ra Mr. Butterfly thay người khác đến đây … Chẳng trách anh ta tiêu tiền không chớp mắt.

Cô dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào đôi môi đỏ mọng của mình, giơ tấm biển trong tay lên và nói: “Nám triệu một vạn.”

Vân Thanh cố ý hạ giọng, khiến âm thanh trở nên thành thục và trầm hơn.

Những vị khách trên khán đài quay lại tò mò nhìn về phía tầng hai.

Giá chào năm triệu ban đầu cho một miếng gỗ đã đủ kỳ quái rồi, bây giờ lại có người ngu ngốc đến mức táng giá…

Từ vị trí của Kiều Dã, anh ta nhìn nghiêng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ mặc một chiếc áo choàng đeo mặt nạ.

ở đâu xuất hiện vật cản đường thế này?

Anh ta cau mày, giơ tay lên lần nữa, lần này trực tiếp ra giá: “Mười triệu!”

Vừa nói xong.

“Mười một triệu.” Giọng nói lười nhác của cô gái vang lên.

Kiều Dã

Cô gái này cố ý kiếm chuyện đây!

Không đúng, chủ yếu là muốn hấp dẫn sự chú ý của anh ta.

Có điều Kiều Dã anh ta cái không thiếu nhất là tiến.

Hơn nữa trầm hương Kỳ Nam này, hôm nay anh ta hải có được!

Kiều Dã lên tiếng “Hai mươi triệu.”

“Hai mươi triệu? Đây là giá cao nhất hôm nay chưa nhỉ?”

“Một mảnh gỗ hai mươi triệu? Trời ơi gia thế thế nào

đây chứ?”

“Người ta nói rằng các hội viên của phái Caesars là những con hồ tàng long, chắc chắn là ông chủ lớn.”

“Ai biết anh ta là một ông chủ lớn hay chỉ chạy việc vặt cho ông chủ lớn… Nhìn vẻ ngoài hào nhoáng của anh ta kìa.”

Xung quanh cỏ rất nhiều cuộc thảo luận anh ta.

Kiều Dã hoàn toàn không để ý tới, giơ tay phải lên, giơ ngón cái út về phía tầng hai.

Rõ ràng anh ta cảm thấy mình chắc chắn có cơ hội chiến thắng.

Anh ta không tin, người phụ nữ này dám táng.

Nhưng giây tiếp theo… Giọng nói trầm thấp của người phụ

nữ chậm rãi vang lên: “ Hai mươi triệu…thêm một xu.”

Cả hội trường im lặng đến đáng sợ trong vài giây.

Sau đó, tiếng cười vang lên.

“Trời đất, cô gái này tuyệt quá. Thêm một xu!”

“Hahahaha, trả giá với cồ ấy chắc chắn sẽ bị chọc tức tới chết.”

Sắc mặt Kiều Dã tái xanh.

Người phụ nữ đó chắc chắn là cố ý!

Anh ta nhất định phải có được mảnh trầm hương Kỳ Nam này.

Nhưng dù có nhiều tiền hơn, cũng không thể tiêu như thế….nếu đại bá biết được, lại dạy anh ta một bài học!

“ ” Kiều Dã ngại ngùng thở ra một hơi, anh ta lấy cây bút

trên ngực ra, cầm khàn giấy bên cạnh lên, viết vài dòng rồi đưa cho người phục vụ bên cạnh.

“Đưa cái này cho cô gái ở lầu hai cho tôi.”

Vân Thanh bình tĩnh ăn nho, đợi Kiều Dã tiếp tục đấu giá.

Vì những người đứng sau anh ta không thiếu tiền, vậy thì để cô thay anh ta đổ máu.

“Vân tiểu thư.” Một người phục vụ đi tới đưa khán giấy cho cô.

“Đây là quý ồng ở tầng dưới đang đấu giá với cồ, anh ta bảo tôi đưa cho cô.”

Vân Thanh nhận lấy, nghi ngờ mờ ra …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.