Trong phòng riêng, Kiều Thực bám vào lưng ghế mà vẫn ho dữ dội, như muốn ho ra cả tim phổi.
Cơ thể ông ta không thể kích động, sẽ không thề chịu đựng được nhũ’ng cảm xúc tháng trầm dù là nhỏ nhất.
Mấy nám nay, Kiều Thực tu dưỡng tư cách đạo đức, cho rằng mình có thể bình tĩnh, không có việc gì vui cũng không buồn chuyện mình.
Nhưng nghe ôn Như Ngọc chửi huyết thống duy nhất còn sót lại trên đời của người phụ nữ đó, ồng ta không khỏi tức giận.
Động đến toàn bộ cơ thể.
“Ai?” Kiều Thực đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt từ dưới chiếc mặt nạ xuyên thấu nhìn người phụ nữ bước vào, mang theo cảm giác uy hiếp đáng sợ.
Một cái nhìn thôi cũng đủ khiến người ta yếu chân, khuỵu xuống… Trước mặt người đàn ông này, đó thực sự không phải là một sự khoa trương.
Chỉ có người đàn ông như vậy mới có tư cách ngang hàng với Hoắc Cảnh Thâm, thậm chí, với lợi thế về tuối tác và kinh nghiệm, thậm chí có thề hơn anh vài điểm.
Dọa đến chồng mình, Vân Thanh lúc đó không có ấn tượng tốt với Kiều Thực.
Thêm nữa, ông ta vừa nãy còn tát ồn Như Ngọc….
Bao che lỗi lầm là quy tắc lớn nhất của phái Caesars.
Cái gì mà khách quý lan chi ngọc chứ
Ánh mắt Vân Thanh nhìn Kiều Thực càng lạnh lùng.
Cồ tự ý lấy mặt nạ trên mặt ra, lộ ra gương mặt đẹp đẽ của mình, nhàn nhạt nói với Kiều Thực, trực tiếp vào vấn đề “Lần đầu gặp mặt, chắc ông rất quen với chồng tôi, anh ấy là Hoắc Cảnh Thâm.”
Vừa nghe thấy cái tên Hoắc Cảnh Thâm, sắc mặt Kiều Thực tràn đầy cảnh giác lại dãn ra vài phần.
Ồng ta bình tĩnh nói: “Hóa ra là Hoắc phu nhân.”
Thái độ ngữ khí đều không lộ ra bênh tật, nhưng không hiếu vì sao lại khiến người khác không thoải mái.
Còn có chút coi thường cô.
Đây rõ rang không phải ảo tưởng của Vân Thanh.
Trước đó Kiều Thực đã nghe nói đến chuyện Hoắc Cảnh Thâm lấy người con gái ít ai biết của Vân gia ở Bắc Thành, hơn nữa Vân gia nhận quà đính hôn 200 triệu, cứ như là bán con gái.
Càng khiến Kiều Thực khinh thường là sau này, nhờ vào sự ủng hộ của Hoắc gia, Vân Thanh quay lưng, chiếm đoạt toàn bộ tài sản của tập đoàn Vân gia đã sinh ra mình… khiến Vân gia bị hủy hoại!
Trong mắt Kiều Thực, tuổi đời Vân Thanh nhỏ nhưng lại người phụ nữ ác độc!
Thế nên ồng ta nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đó của cồ, có chút buồn nôn.
Lấy sắc đẹp làm vũ khí, người phụ nữ dựa vào sắc đẹp để đối đã người khác, ông ta rất coi thường.
“Nếu Hoắc phu nhân không có chuyện gì, xin mời đi cho.”
Kiều Thực lạnh lùng mời cô đi.
Vân Thanh có chút nực cười.
Chẳng trách ông ta tìm Mr. Butterfly thay ông ta đấu giá, hai người này da mặt dày như nhau.
Còn dám đuồi cô?
Thật sự nghĩ đây là nhà của ông ta sao?
Vân Thanh khóa trái cửa lại, thay vì rời đi, thì lại kéo ghế đến ngồi trước mặt Kiều Thực.
“Tôi đến đương nhiên là có chuyện.” Vân Thanh cười như không “Xưng hô vói tiên sinh thế nào đây?”
Đây là phái Caesars, địa bàn của cô.
Theo phong cách của Vân Thanh, người này đáng lẽ phải bị giam giữ trực tiếp tại đây.
Nhưng người đàn ông này không đơn giản, trước tiên nên tìm hiểu thân phận của ông ta rồi mới ra tay sẽ thích hợp hơn.
Kiều Thực liếc nhìn cánh cửa phòng riêng đã đóng chặt, khóe môi tái nhợt nhếch lên một tiếng cười lạnh: “Uy hiếp tôi? Hoắc Cảnh Thâm có lẽ không cỏ gan này đâu nhỉ.”
Mặc dù vẫn còn tức giận với tên cầu đàn ông đó, nhưng Vân Thanh luôn phân biệt rõ ràng giữa mâu thuẫn bên trong và bên ngoài.
“Chồng tồi khồng bắt nạt người già yếu bệnh tật, nhưng tồi thì khác.” Vân Thanh chống cằm, mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, “Tôi không chỉ bắt nạt kẻ yếu, mà còn biết lấp liếm điều lỗi lầm, ai uy hiếp đến người nhà tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua.”
Cô gái này không biết trời cao đất dày….
Kiều Thực đương nhiên không coi trọng cô, nói bới vẻ khinh thường “Cô có thể làm gì?”
“Đương nhiên là, có thể khiến ông chết ” Vân Thanh
chớp chớp mắt nhìn ông ta, hệt như con cáo sảo quyệt “Ông không phải đang cần trầm hương Kì Nam để cửu bản thân sao? Trầm hương Kì Nam trên thị trường chợ đen và thị trường ngoài đều nằm trong tay tôi, bao gồm cả một mảnh được bán đấu giá ngày hôm nay.”