Vân Thanh vừa nói xong, điện thoại di động của Kiều Thực vang lên.
Ồng ta bắt máy, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Kiều Dã “Đại bá, cháu bắt đưực Trầm Hương rồi, cháu muốn tìm một người, lát nữa cháu sẽ đến gặp người…”
Kiều Thực trực tiếp cúp máy.
Rất rõ ràng, Kiều Dã hoàn toàn không thể chơi lại người phụ nữ trước mặt này.
Phòng riêng rắt yên tĩnh, Vân Thanh nghe ra được giọng nói của người đán ông bên kia điện thoại là Mr. Butterfly kia.
Ông ta gọi người đàn ông này là….đại bá?
Kiều Thực ho khan vài tiếng, cười lạnh lùng “Cuộc sống tồi tệ này của tôi, là thứ cuối cùng có thể uy hiếp tôi trên thế giới này…”
Vân Thanh có chút nghẹn ngào.
Người đàn ông này hoàn toàn không theo thói quen cũ.
Kiều Thực nhắm mắt lại, tự lẩm bẩm nói “Chết rồi cũng tốt….”
Lam Thủy Tâm đã chết rồi, đứa trẻ cô ấy giữ lại, tới bây giờ chắc chắn cũng không còn trên thế giới này nữa luôn
luôn là ông ta giữ lấy chấp niệm, tự lừa mình lừa người không chịu buông tay mà thôi.
Vân Thanh nhìn bộ dạng không còn gì đau khố hơn của Kiều Thực, cau mày.
Lại gần, cô mới phát hiện người đàn ông này trông giống như phong lan bạch đàn, có một luồng khí mạnh mẽ hiếm có, toàn thân ông ta toát ra một luồng khí suy đồi và mục nát.
Cơ thể của ông ta còn sống, nhưng linh hồn của ông ta dường như đã chết…
Nếu ông ta muốn chết, thì tùy ý ông ta.
Vân Thanh đứng dậy để lại lời cảnh báo “Dù anh có định làm gì, thì hãy tránh xa gia đình tôi.”
Kiều Thực nhớ lại Hoắc Cảnh Thâm đã đến gặp ông ta vào đêm đỏ, lần đầu tiên gập mặt, liền bị ông ta đe dạo, bởi vì ông ta biết, điểm yếu của Hoắc Cảnh Thâm là người phụ nữ này.
Ồng ta có chút ghen tị với loại quan hệ này… Đó là đã từng, niềm hạnh phúc mà anh cho rằng mình có thể có được trong tầm tay.
Kiều Thực không khỏi ngẩng đầu nhìn bóng lưng Vân Thanh rời đi.
Thân hình mảnh khảnh và gầy gò, nhưng có một sự kiên cường và kiêu ngạo khó có thể diễn tả được …
Lúc này, ông ta mơ hồ nghĩ đến Lam Thủy Tâm, người đã rời bỏ ông ta 21 nám trước … Bóng lưng của Vân Thanh trước mặt ông ta, và Lam Thủy Tâm chồng lên nhau.
“Đùng ”
Vân Thanh vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy một tiếng vang truyền từ phía sau.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy hình bóng đang nôn ra máu và ngã xuống đất của Kiều Thực, cả người ông ta vẫn đang co giật như cái máy.
Dường như không do dự, bản nàng của một đại bá sĩ khiến Vân Thanh lập tức xông tới.
Người này có thể chết, những không thể chết trước mặt cô.
“Kiên trì chút.”
Vân Thanh nhanh chóng cởi nút áo Kiều Thực ra đề ông ta thở, cồ liếc nhìn làn da dưới quần áo Kiều Thực hơi giật mình.
Trên người ông ta có một vết sẹo bỏng lớn, trông cực kỳ dữ tợn, không phù hợp với khí chất của ông ta …
Vân Thanh mất tập trung, nhớ lại đêm qua, Hoắc Cảnh Thâm đã gọi Mr. Butterfly đó …là Kiều tiên sinh.
Và người trong điện thoại vừa nãy, gọi người đàn ông trước mặt là đại bá…
Cũng chính là, họ cỏ thể đều là họ Kiều.
Kiều….
Vân Thanh luôn nghĩ họ này cô đã nghe qua ở đâu đó.
Có điều cứu người vẫn gấp hơn, cô không có thời gian nhớ kĩ, liền đưa tay ra bắt mạch trên cồ tay tái nhợt của Kiều Thực để chẩn đoán mạch của ông ta …
Nhưng một phút sau, nét mặt của Vân Thanh trở nên hơi kỳ lạ.
Cô rút tay về, nhíu mày nhìn người đàn ông đã bắt tình, do dự một lát, Vân Thanh vẫn lấy túi châm cứu mang theo bên người ra, dùng châm cửu ông ta!
Đồng thời, cô cũng chạm vào một điếu thuốc đặc biệt của Kiều Thực, loại thuốc này không phải là thuốc lá cuộn mà là thuốc với trầm hương Kí Nam làm thuốc dẫn.
Vân Thanh trực tiếp pha trà, sau đó vén mặt nạ của Kiều Thực lên, bóp miệng của ông ta, đem canh thuốc nhét vào.
Sau đó, cô Kiều Thực đến giường bên cạnh cô.
Kiều Thực mặc dù gầy, nhưng ông ta là một người đàn ông cao lớn khoảng 1,8 mét, cân nặng của ông ta ở đó, khi Vân Thanh đặt ông ta xuống, khắp người đã đầy mồi hôi.
May mà qua mấy phút Kiều Thực cũng tỉnh lại.
Ông ta đảo mắt, ánh mắt rơi vào Vân Thanh đang đi tới đi lui bên cạnh, nhìn thấy bên cạnh chỉ còn lại một ít cặn thuốc, anh ta rất nhanh liền hiểu chuyện gì xảy ra.
“…Cô không phải muốn tôi chết sao?” Kiều Thực khó khản yếu ớt nói: “Tại sao còn cứu tôi?”
“Tồi là đại bá sĩ, khồng thể cử mặc kệ không cửu.” Vân Thanh lau mồ hôi, trợn mắt nhìn ông ta “Thế nên lần sau, anh chết xe một chút.”
“ ” Kiều Thực hơi giật mình, cuối cùng khóe miệng cũng
nỏ’ một nụ cười chân thành.
Tính cách của cô gái này có phần giống Lam Thùy Tâm, ãn nói cứng rắn lại mềm lòng, tốt bụng…
Xem ra trước đây ông ta đã nghe những lời đồn đại đó và có quá nhiều thành kiến với cồ.
Kiều Thực có chút xấu hồ.
Có tuồi lại quên những thứ đã nghe…
“Cô đã cứu tôi, đồi lại, tôi có thề hứa với cô một chuyện.” Kiều Thực ho khan vài tiếng, nhắc nhở “Cô tù’ từ suy nghĩ, lời hứa của tôi, không phải ai cũng có thể nhận được.
Vân Thanh ngắt lời ông ta “Tồi nghĩ xong rồi.”
Kiều Thực có chút bất đắc dĩ nhíu mày “…Vậy cô nói cho tôi biết.”
Vân Thanh thẳng thắn nói “Nói cho tôi biết, than phận của anh, còn nữa mục đích tới Đại bá Thành.’