“….Cái gì?!” sắc mặt Kiều Dã lạnh tanh, xương tay của anh ta kêu ràng rắc, “Người của phái Caesar cũng dám lừa cháu!”
“Không liên quan gì tới phái Caesar.” Kiều Thực biết rất rõ quy củ của ôn Như Ngọc, phái Caesa này không chịu trách nhiệm.
Kiều Thực nhấp một ngụm trà trong tay, nói: “Nếu ta không sai, trầm hương thật đã bị Hoắc phu nhân thay thế rồi.”
Sắc mặt Kiều Dã thay đổi:”… Cháu đi tìm cô ấy!”
Đó là vật đã cứu mạng đại bá, sao có thể lấy đi được!
Kiều Dã lao ra ngoài mà không quay đầu lại, Kiều Thực muốn ngăn cản nhưng bất lực, chĩ có thề đề anh ta đi.
ở bên kia, Vân Thanh đã chậm rãi đi tới cửa khách sạn.
Chỉ trong một khoảng cách ngắn, đầu óc cô không hề nhàn rỗi, rắt nhiều chuyện đã được báo trước giờ đã được kết nối với nhau.
Mr. Butterfly, cũng họ Kiều, là cháu trai cùa Kiều Thực.
Và người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện hai lần trước hiệu thuốc Tiên Y Các cỏ giọng nói rất giống với Butterfly, những cuốn sách phẫu thuật anh ta đưa cho cô tình cờ lại là của Kiều gia….
Trùng hợp nhiều đến như vậy.
Trừ khi Mr. Butterfly giống với người đàn ông mặc đồ đen, thì mọi thứ đều có lý!
Vì vậy, cồ đã nhờ người thêm thiết bị theo dõi vị trí vào chiếc vòng cồ sapphire mà Mr.Butterfly đã lấy.
Nhân viên hậu trường vừa nói với cô rằng chiếc vòng cổ đã bị người đấu giá lấy đi.
Vân Thanh lay điện thoại ra, gõ nhẹ vào màn hình vài cái, chuyển sang chế độ theo dõi.
Một chấm nhỏ màu đỏ xuắt hiện phía trên chính là vị trí của Mr. Butterfly.
Nhưng… Vân Thanh nheo mắt, nhìn chằm chằm vào chấm đỏ nhỏ đang chuyển động nhanh trên màn hình…
Tại sao người đàn ông này lại có vẻ như đang hướng về cô??
Còn… càng ngày càng gần!!
“Vân tiểu thư!” Giọng nói hào hoa của người đàn ông từ xa vang tới.
Vân Thanh vừa ngẩng đầu lên, chỉ cách đó chục mét, màu tím chói mắt đang sải bước về phía cô.
Kiều Dã nhìn thoáng qua đã nhận ra quần áo của Vân Thanh.
Người phụ nữ trong phòng riêng 666 chính là cô!
Anh ta cũng không thèm giả bộ nữa, tùy ý tháo mặt nạ xuống, xông tới trước mặt Vân Thanh.
Vân Thanh mỉm cười đáp lại: “Có vẻ như anh đã nói dối tôi trước phải không? Kiều tiên sinh, người đàn ông mặc đồ đen tấn công tôi ở hiệu thuốc Tiên Y Các cũng là anh đúng chứ?”
“….” Kiều Dã sờ sờ chóp mũi, có chút áy ná “Đó là hiểu lầm thôi, sau này tôi sẽ giải thích cho cô. Nhưng trầm hương Kỳ Nam là thứ cứu mạng sống của đại bá tôi, cô không thề lấy nó đi.”
Vân Thanh đã tón nhiều công sức mới có nỏ thì làm sao có thế dễ dàng giao ra.
“Đại bá của anh tạm thời sẽ không chết, đợi tới lúc anh nghĩ thật kỹ phải giải thích với tôi như thế nào, rồi hãy hỏi tôi về trầm hương.”
Vân Thanh liếc nhìn thời gian, cô không có thời gian ở đây trì hoãn, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm!
Cô đang định rời đi thì bị Kiều Dã nắm lấy cánh tay cô.
Vân Thanh liếc xéo Kiều Dã đang nắm tay cô, khuôn mặt hơi lạnh lùng “Buông.”
” Kiều Dã mím mồi, cảm thấy hơi bực bội, lấy từ trong
túi ra một chiếc túi tinh xảo.
“Cái này… cất đi. Coi như quà cảm ơn vì đã cứu đại bá của tôi.”
Anh ta bỏ tám triệu đấu giá, nhưng lại coi như không mà cho cô.
Vân Thanh đương nhiên không chịu nhận: “Tồi là bác sĩ, cứu người là chính đáng. Món quà này quá xa xỉ…”
Hơn nữa, sợi dây chuyền là tặng cho cô, cô làm sao truy ra được?
Kiều Dã đương nhiên không biết Vân Thanh đang suy nghĩ cái gì, lúc đó thậm chí có chút cảm động.
Cô em gái nhỏ của anh thật sự rất tốt bụng!
“Tám triệu thôi, tôi còn có thể kiếm được, cô cứ nhận đi….”
Vân Thanh vốn muốn từ chối, điện thoại lại reo lên như điên cuồng.
Đó là tiếng chuông riêng của Tạ Lãng.
Nếu có chuyện gì lớn xảy ra thì anh ta sẽ không dùng số
này…
Vân Thanh không quan tâm đến Kiều Dã, lập tức bắt máy “Sao vậy?”
Tạ Lãng ở đầu bên kia điện thoại như bị tra tắn sắp khóc.
“…Lão đại, vừa rồi Ngài Báng Sơn đưa người tới hỏi tôi cô đang ở đâu, tồi không nói gì! Nhưng khi rời đi, ông ta lại nghe điện thoại và bảo tài xế lái xe đến khách sạn Solo.
Vân Thanh:
Cô ngẩng đầu nhìn tấm biền mạ vàng khổng lồ trước mắt: Khách sạn Solo.