Khóe miệng Vân Thanh cong lên thành một vòng cung lạnh lùng.
“Lời này, tôi nên hỏi cô mới đúng.” Cô nhìn chiếc gối rơi trên mặt đất, vẻ mặt trố’ nên sắc bén, giận dữ hỏi: “Tần Quân Thành ngã xuống hôn mê, không phải ngoài ý muốn! vết thương trên trán ồng ấy là do cô làm đúng không? Đồ súc sinh, vậy mà lại muốn hại chết chính ba ruột của mình!”
“….Cô đang nói vớ vần gì vậy chứ!” Tần Dĩ Nhu vùng ra khỏi tay Vân Thanh.
Tâm trí cô ta náo loạn.
Trong phòng không có người giám sát, Vân Thanh một chiều nói là vồ cán cứ, sẽ khồng có người tin!
“Cha tôi vô tình ngã xuống, đừng cố vu cáo tôi!” Tần Dĩ Nhu nhanh chỏng bình tĩnh lại, cô ta tức giận nhìn chằm chằm Vân Thanh, cắn ráng nói: “Chuông báo động vừa vang lên, tôi chỉ là lo lắng nên chỉ muốn tới gặp cha tôi! Ngược lại là cô, tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Cô muốn là gì cha tôi?!”
Vân Thanh không thèm trả lời những câu hỏi lo lắng của cô ta.
Cô liếc nhìn đồng phục y tá của Tần Dĩ Nhu, lạnh lùng nói: “Cô đến thám Tần tiên sinh có cần án mặc như thế này không?”
Tần Dĩ Nhu phản bác: “…Tôi sợ cô không cho tôi gặp cha, nên tôi mới giả dạng làm y tá!”
Xem ra cô ta quyết tâm phủ nhận.
Vân Thanh nhếch môi, đột nhiên đưa tay lấy ra một cây bút ghi âm nhỏ từ sau chiếc bình trên bàn đầu giường.
Cô ấn nhẹ vài lần, giọng nói của Tần Dĩ Nhu lập tức từ bên trong truyền ra.
‘Cha, dù sao cha cũng không sống được bao lâu nữa… Hi sinh vì con, cha nhất định sẽ được như ước nguyện!’
‘Nếu thật sự có oán hận, thì hãy trách con khốn Vân Thanh, là cô ta ép con biến thành thế này.!’
“Không đúng sao?”
Sắc mặt Tần Dĩ Nhu đột nhiên thay đồi, cô ta đưa tay định nắm lấy, nhưng Vân Thanh đã đá vào đầu gối cô ta, cô ta hét lên đau đớn rồi quỳ xuống đất.
Cô ta tức giận ngẩng đầu lên, muốn lột da Vân Thanh ra, bóp nát cô.
“Con khốn, đều là cô… con khốn này ép ta làm chuyện này!!” Vân Thanh khinh thường nhìn cô ta, vẻ mặt chán ghét.
Chuyện đến nước này còn muốn đồ lỗi cho người khác.
Người phụ nữ này thật hết thuốc chữa!
“Tôi biết rồi!” Tần Dĩ Nhu đột nhiên nhận ra, cô ta trừng mắt nhìn Vân Thanh hét lên “Con khốn này đã hối lộ Lôi Đình, cố tình bày mưu làm hại tôi!! Tần Quân Thành hoàn toàn không thể tỉnh lại, cô cố tình nói dối tôi….”
Vân Thanh lạnh lùng nói: “Tần tiên sinh đương nhiên sẽ tình lại, nhưng khồng phải bây giờ. Nhưng để lộ ra bộ mặt thật cùa cô, tôi cố ý nói cho mọi người biết, vài ngày nữa ông ấy sẽ tình lại…”
“… “ Tần Dĩ Nhu giơ móng tay lên, cô ta cào vào sàn nhà lạnh lẽo, nỗi sợ hãi vô tận khiến cô ta khó thờ.
Chờ Tần Quân Thành tỉnh lại, cô ta sẽ chết chắc….
Mọi việc cồ ta làm đều sẽ bị bại lộ, không có ai có thể bảo
vệ cô ta….
“Hahahah….” Tần Dĩ Nhu bỗng nhiên cười lớn, kìm nén cơn đau ở chân, đau đớn đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn chằm chằm vào Yun Qing bằng một đôi mắt đỏ ngầu “Cô cho rằng mình đã thắng phải không? Tôi nói cho cô biết Vân Thanh, cô và Hoắc Cảnh Thâm cả đời này cũng không thể ở bên nhau!!”
Vân Thanh nhướng mày, không tin: “Thật sao?”
Thái độ của cô càng chọc tức Tần Dĩ Nhu.
“Cô cho rằng Hoắc Cảnh Thâm thật sự yêu cô sao?!Anh ấy chỉ muốn từ từ tra tấn cô thôi!”
Tần Dĩ Nhu ác độc nói: “Bởi vì cô là con gái kẻ thù của anh ấy! Lúc trước….Chính cha cô đã giết cha mẹ Hoắc Cảnh Thâm! Tất nhiên, đối với một con quái vật máu lạnh như Hoắc Cảnh Thâm, anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô Bây giờ, cô là thành viên duy nhất còn sống của
Phùng gia!
Lúc này, Tần Nhắt Nhu cười haha, âm thanh sắc bén đặc biệt chói tai trong phòng bệnh im lặng.
“Anh ấy sẽ từ từ tra tấn ngươi… “ Tần Dĩ Nhu ghé sát vào tai Vân Thanh, nói từng chữ một, giống như rắn độc phun ra chữ, vẻ mặt hung ác: “Anh ấy không chì dùng máu của cô để chũ’a trị cho mình Và khi đến thời điểm, anh ấy sẽ
đổi lấy trái tim của cô trao cho tôi! Đây là thứ mà Hoắc Cảnh Thâm nợ tồi!”
Vân Thanh như cảm động trước lời nói của cô ta, nghi ngờ “Cô nói thật à?”
Thấy cô đã mắc bẫy, Tần Dĩ Nhu càng cười điên cuồng và kiêu ngạo, nóng lòng nói tiếp:’”’Đương nhiên rồi! Cô là con gái của Phùng Khanh Tư, giữa Phùng gia và Bạc gia ờ Nghiệp Thành có mối thù huyết thống … có rất nhiều người biết! Chỉ là Hoắc Cảnh Thâm không nói mà thôi!”
Lúc này, Tần Dĩ Nhu lại nhớ ra điều gì đó, lần trước khi Vân
Thanh ngủ say, cô ta tình cờ nghe được từ y tá rằng Hoắc Cảnh Thâm đưa Vân Thanh đi tìm kiểm tra toàn thân…
Trong mắt Tần Dĩ Nhu lóe lên, cô tiếp tục nói “Anh Tư, lúc cô đang ngủ anh ấy đã đưa cô đi khám toàn thân, chính là chuẩn bị cho tôi ghép tim!”
“Thật sao?’ Vân Thanh nhướng mày, liếc nhìn cô ta.
Vẻ mặt có chút quái dị, giống như một tên hề đang xem biểu diễn xiếc…
Tần Dĩ Nhu khẽ cau mày “Sao, cô không tin tôi?”
Vân Thanh không rõ ý cười chế nhạo, đột nhiên cao giọng: “Nghe thấy chưa?”
Trước khi Tần Dĩ Nhu kịp phản ứng, cánh cửa phòng vệ sinh bên cạnh bất ngờ mở ra.
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông vang lên chậm rãi, mang theo sự lạnh lẽo vô tận.
“Đổi tim của vợ tôi cho cô?”
Bóng dáng Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi bước ra ngoài, khí tức âm hiểm, ánh mắt như dao đâm vào Tần Dĩ Nhu “Cồ