Chỉ thấy trong nội dung tin nhắn: [Vân tiểu thư, chiếc vòng cồ đá cẩm thạch này rất hợp với cô. Tôi mượn hoa dâng Phật, mong cô nhìn thấy món quà này và nờ nụ cười rạng rở như bảo thạch.]
Ghi chú: Mr. Butterfly.
PS: Tôi họ Kiều, tên một chữ Dã. Cô cũng có thể gọi tôi là A Dã, tất nhiên đây là biệt danh thuộc về một mình cồ.]
Cuối cùng là một bông hồng nhỏ….
Thọc gậy bánh xe?
Đôi mắt của Hoắc Cảnh Thâm lạnh đến mức giống như những mảnh báng rơi ra khỏi mắt anh.
Xe chạy đến một biệt thự do Hoắc Cảnh Thâm đứng tên, trước khi xuống xe còn nói với Hàn Mặc: “Đợi.”
Hàn Mặc không biết tại sao, ngoan ngoãn đứng ỏ’ phòng khách nhìn Hoắc Cảnh Thâm cõng Vân Thanh lên lầu vào phòng ngủ.
Năm phút sau, Hoắc Cảnh Thâm đóng cửa lại, đi xuống lầu.
Anh đang ngồi trước mặt Hàn Mặc, nghịch chiếc hộp trang sức cổ trông rất đắt tiền.
Hàn Mặc lộ ra tính keo kiệt, trong lòng phi nhanh qua.
“…Tứ gia, lúc ra ngoài với anh, đồ tôi mặc đều là đồ mới toanh, tuyệt đối không làm mất mặt anh.” Hàn Mặc vội vàng sửa lỗi, anh ta sợ mình sẽ trờ thành trợ lý thứ nhất bị sa thải vì tiết kiệm.
Hoắc Cảnh Thâm quét anh từ đầu đến chân, nhẹ nhàng nói: “Đứng ở bên cạnh tôi, mặc gì cũng được.”
Hàn Mặc: “…”
Cũng có lý.
Dù mặc gì đi nữa, đứng cạnh Hoắc Cảnh Thâm cũng sẽ bị coi như làm nền…
Hoắc Cảnh Thâm thản nhiên ném hộp trang sức cổ đắt tiền trên tay cho Hàn Mặc như một món đồ chơi hỏng.
“Đưa cái này lên trang đồ cũ.” Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng
nói: “Giá là 250.
Hàn Mặc mở nắp ra, nhìn thấy bên trong là một sợi dây chuyền đá cẩm thạch xin cỏ thể làm mù mắt người khác, ít nhất cũng phải hàng trăm đô la.
Nhưng mà Tứ gia mệnh lệnh, anh ta chưa bao giờ hỏi tại sao, chỉ làm theo.
“Vâng, tôi sẽ làm ngay.”
Sau khi Hàn Mặc rời đi, Hoắc Cảnh Thâm lấy điện thoại ra, bấm một loạt số trên đỏ.
Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói kính cẩn của người phụ trách web đen: “Chủ nhân, ngài hiếm lắm mới tin đến tôi có gì phân khó?”
Khóe miệng Hoắc Cảnh Thâm cong lên thành một vòng cung lạnh lùng, anh nói yếu ớt: “Tôi cỏ vài điều muốn hỏi anh, Butterfly liên quan đến liên minh hung thần.”
Còn vào lúc này, Mr. Butterfly Kiều Dã.
Đang nằm trên ghế sofa trong một khách sạn sáu sao khác,
vừa chơi game, vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Chỉ cần có chút đánh rắn động cỏ, anh ta sẽ nhấc điện thoại lên và xem xét.
Kỳ quái, bây giờ Vân Thanh đáng lẽ phải chú ý tới chiếc vòng cổ anh ta nhét vào trong túi, còn chủ động phát ra một loạt lời lẽ tục tĩu đề thu hút sự chú ý.
Cho dù chỉ là muốn trả lại sợi dây chuyền, tiểu sư tỷ cũng nên liên lạc với anh ta…
Vì sao đã lâu thế vẫn không có động tĩnh gì?
Anh ta đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên reo lên, có người gọi đến.
Kiều Dã không nhìn số điện thoại đã lập tức thích thú nhấc máy “Alo….”
Nhưng đầu bên kia điện thoại truyền đến lại là giọng nói của một người đàn ông thô lỗ, nói tiếng địa phương.
“Alo, chiếc vòng cổ đá cẩm thạch, là đồ giả làm từ đâu? Làm rất đẹp, tôi muốn mua mười cái ”
Kiều Dã “ ”
WTF?
Anh ta trực tiếp cúp máy.
Nhưng ác mộng này mới chỉ bắt đầu, tiếp theo đây, điện thoại của anh ta như bị nổ tung, mà còn đều là những người kì lạ, bắt đầu đều hỏi mua vòng cổ.
“**! Ông đây nói lại lần nữa, ông không bán đồ giả.”
Kiều Dã không nhịn được nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Anh ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, điện thoại trong phòng lại reo lên.
Lần này người gọi đến là Mạc Bắc Châu.
“Anh Dã, có phải gần đây anh rất nghèo không?” Mạc Bắc Châu muốn nói gì gì đó nhưng lại do dự.
Kiều Dã “?”
Anh ta từ lúc nào lại gắn với từ ‘nghèo” chứ?
Mạc Bắc Châu “Em thấy anh bán đồ giả trên web. Còn đề cả số điện thoại riêng của anh nữa…”