Hoắc Cảnh Thâm buông cô ra, toàn thân Vân Thanh mềm nhũn.
Hoắc Cảnh Thâm ghé sát vào tai cô, giọng nói tràn đầy dục vọng “Đây gọi là ‘phần thưởng’.”
Vân Thanh chỉ cảm thấy cả mặt mình đều sắp bốc cháy.
“Em… em đi rửa mặt.”
Cô uế oải rời khỏi vòng tay Hoắc Cảnh Thâm, chạy về phòng ngủ, chạy vào phòng tắm hất nước lạnh để bình tĩnh lại.
Khi Vân Thanh vệ sinh cá nhân xong và đi xuống lầu, Hoắc Cảnh Thâm đã dọn bữa sáng lên bàn.
Hoắc Cảnh Thâm ngồi ỏ’ bàn ăn đang nghe điện thoại, không biết bên kia nói gì, Hoắc Cảnh Thâm lãnh đạm nói: “…Tiếp tục theo dõi, bất cứ lúc nào cũng cập nhật vị trí của anh ta cho kẻ địch.”
Hoắc Cảnh Thâm cúp điện thoại, thản nhiên nói: “Người
không quan trọng.
“…ừm.”
Vân Thanh cũng không có tâm trí nói nhảm, ngủ lâu như vậy thật đói bụng, cả đầu đều nghĩ đến án sáng.
Ãn được nửa đường, cô nghĩ đến điều gì đó, ngước mắt nhìn Hoắc Cảnh Thâm đang đối mặt với mình: “Đúng rồi, anh đã điều tra ra Tần Dĩ Nhu có mẫu gen của Phùng Khanh Tư chưa?”
Hiện tại Tần Dĩ Nhu đã bị đưa vào trại tạm giam.
Hoắc Cảnh Thâm nghĩ việc điều tra tài liệu trong tay cô ta không phải chuyện khó.
“Vẩn đang điều tra, Hàn Mặc có tin tức sẽ thông báo cho anh.” Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn cô, ánh mắt lóe lên, nói: “Chậm nhất ngày mai sẽ điều tra rõ.”
Vân Thanh gật đầu.
Cả hai đều không tiếp tục chủ đề.
Chì cần tìm được mẫu gen của Phùng Khanh Tư, danh tính thực sự của Vân Thanh sẽ được tiết lộ.
Nếu thật sự cô là con gái của Phùng Khanh Tư …. huyết hải thâm thù đời trước, Vân Thanh sợ sẽ không thế ở bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm mà không áp lực gánh nặng nào.
Cô chỉ có thề thầm cầu nguyện rằng mọi chuyện đều do Tần Dĩ Nhu tự biên tự diễn…
Sau bữa sáng, Vân Thanh nhận được cuộc gọi từ trợ lý của cô trong công ty – Winnie.
“Vân tổng, khi nào cô tới?”
Trước khi Nghê Hoan công bố, dòng nước hoa ‘Tái sinh’, mặc dù lần đầu tiên ra mắt đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Liễu Từ ra tay cản đường, khiến Nghê Hoan liên tiếp bị hại. Nhưng sau đó, Lục Kỳ HŨ’U đã đứng ra giải quyết sự việc, sự việc này đã khiến bộ sưu tập ‘Tái sinh’ thành công, doanh thu rất tốt.
Vì vậy, cồng ty đặc biệt tổ chức tiệc mừng.
Chính là hôm nay.
Những việc cụ thể đều do Winnie chuẩn bị, Vân Thanh với tư cách là chủ công ty, quả thực chỉ là một chủ cửa hàng rảnh tay, đương nhiên sẽ lộ mặt trong bữa tiệc mừng hôm nay.
Cô ngại ngùng xoa xoa chóp mũi: “Cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi tới đỏ ngay.”
“Có chắc là không cần anh đi cùng không?” Hoắc Cảnh Thâm hỏi.
Lúc này, mấy người qua đường phía sau Hoắc Cảnh Thâm còn quay đầu che miệng, thấp giọng kêu lên: “Trời ơi, đẹp trai quá…”
Vân Thanh nhìn sự lật mặt cùa Hoắc Cảnh Thâm, cảm thấy cỏ mối nguy.
Đưa người đàn ông này theo bên mình, để ở bên ngoài, hình như không an toàn lắm….
“Hay là thế này, anh đeo khẩu trang, vào đó với em.”
Hoắc Cảnh Thâm “ ”
Cuối cùng Hoắc Cảnh Thâm không đồng ý.
Chủ yếu là nghĩ đến buổi tiệc hôm nay, còn có rất nhiều phóng viên, nhan sắc thật của Hoắc Cảnh Thâm, còn chưa được lộ diện trước công chúng.
Tiệc mừng dự kiến sẽ được tổ chức tại phòng khách kiểu Trung Quốc trên tầng cao nhất.
Vân Thanh vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Winnie dắt Tiểu Bảo đi tới.
“Vân tổng, cô đến rồi.”
Điều kỳ lạ là Tiểu Bảo luôn nhiệt tình với Vân Thanh, lần này lại có chút phản kháng khi nhìn thấy Vân Thanh.
Vân Thanh có chút khó hiểu, đưa tay về phía Tiểu Bảo: “tiều Bảo, cỏ chuyện gì vậy?”
Tiểu Bảo hất tay cô ra, đôi mắt đen to tròn đầy trách móc và tức giận: “Chị không phải chị gái tốt nữa, chị là kẻ xấu.”
Hoắc Cảnh Thâm bị gán cho cái mác ‘kẻ xấu’: “?”
Anh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm tiểu quỷ trước mặt.
Nhìn kỹ, cậu bé này nhìn quen quen.
Trồng cỏ phần giống Lục Kỳ Hữu, đặc biệt là nốt ruồi ở khóe mắt…
“Vân tổng, đây có phải là người mẫu hợp đồng mới của cô không?” Winnie để ý đến người đàn ông bên cạnh Vân Thanh.
Ngay cả khi đeo mặt nạ, lông mày và đôi mắt lộ ra vẫn lạnh lùng và sâu thẳm, điều này đã có thề giết chết tắt cả mọi người trong vài giây.
Hơn nữa, hình thể của người đàn ông này đặc biệt vượt trội, không hề thua kém những người mẫu hàng đầu một chút nào, nồi bật hơn là khí chắt cao thượng và lạnh lùng, dù lặng lẽ đứng đó cũng có ý thức hiện diện mạnh mẽ,
không thể coi thường.
“Không, anh ấy…” Vân Thanh đang định nói, đây là chồng tôi.
Tuy nhiên, chưa kịp nói xong thì một người phụ nữ bất ngờ lao ra từ bên cạnh.
“Tiểu tam không biết xấu hồi!”
Cồ ta hét lớn một tiếng, hung hàng tát Vân Thanh một cái vào mặt….