Còn mấy tên phóng viên thì nhìn phản ứng của Nghê Hoan, càng phấn kích, mỗi người
“Tiểu thư Nghê Hoan, cô không nói gì có phải là chột dạ rồi không?”
“Tiếu thư Nghê Hoan, cô thật sự thích em rể mình sao??”
“Nhưng mà cô hại chết anh em tốt nhất của Lục tổng, Lục tổng còn tận tay đưa cô đến đồn cảnh sát! Cồ còn có mặt mũi tiếp tục thích Lục tồng sao?”
“Tiều thư Nghê Hoan….”
“Phải!” Nghê Hoan lạnh lùng lên tiếng, ép hểt những câu hỏi ồn ào xung quanh, cô ngẩng đầu lên, thừa nhận từng chữ “Bảy năm trước, tôi thật sự thích Lục Kì Hữu.”
Lúc này Nghê Lệ Na trở nên kích động “Các vị phóng viên, mọi người đều nghe thấy rồi chứ! Người phụ nữ hay đồi lòng dạ này, ngay cả em rề cũng không tha!”
Ngay lập tức, có một lời buộc tội áp đảo.
Nghê Hoan đột nhiên cảm thấy có chút nực cười.
Cô chỉ là thích mọt người mà thôi, giấu trong tim, chẳng dám nói với ai, thậm chí còn không dám nhìn anh một cái.
Nhưng hôm nay … đoạn tình cảm này lại trở thành con dao đâm cô.
Lục Kì Hữu
Bất kể là lúc nào, người đàn ông này cũng có thể có rất nhiều cách dễ dàng tổn thương cô….
Vân Thanh sớm đã bị ép ra khỏi đám đồng hít một hơi thật sâu muốn kéo Nghê Hoan ra ngoài.
Nhưng Hoắc Cành Thâm bên cạnh cô lại gio’ tay ra, giữ vai cô lại.
“Đừng đi.” Hoắc Cảnh Thâm nói nhỏ.
Tay kia của anh, ôm tiểu Bảo, bảo thằng bé bịt tai, nhắm mắt thật chặt, bế lên vai.
Vân Thanh cau mày “Nếu không đi, mấy tên phóng viên đó ép Nghê Hoan mất!”
Hoắc Cảnh Thâm không có ý gì khác nói “Chuyện này, em quản không được!”
Nói xong, anh đánh mắt ra ngoài cửa.
Người thực sự có thể quản được chuyện này, sẽ đến rất nhanh thôi….
Còn lúc đó Nghê Hoan im lặng, càng khiến Nghê Lệ Na kiêu ngạo hơn.
Cô ta vừa bị Nghê Hoan tát một cái, bây giờ nửa khuôn mặt vẫn còn đau, chuyện này càng làm táng thêm sự phẫn nộ của Nghê Lệ Na.
“Không còn gì để nói đúng chứ?? Người phụ nữ không có giới hạn, loạn luân ác độc! cỏ ý đồ xấu với em rế mình, câu dẫn không thành nên giờ giúp đỡ phụ nữ của người khác để cướp chồng chưa cưới của em gái mình!” Nghê Lệ Na trừng mắt nhìn Nghê Hoan một cách hung dữ.
Đồ khốn đáng chết này, bảy nám trước, bảy năm sau cũng đều bị cô dẫm đạp dưới chân!!
Ánh mắt cô ta vượt qua đám người, nhìn thất Hoắc Cảnh Thâm ôm tiếu Bảo trong lòng.
Trong lòng Nghê Lệ Na hiện lên một tia lo lắng, cô ta phải khiến quan hệ giữa đứa con hoang này và Lục Kì Hữu càng xa càng tốt!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Nghê Lệ Na buồn bã hét lớn, cố ý đề mọi phóng viên có mặt đều nghe rõ.
“Nghê Hoan, tôi tốt xấu cũng gọi cồ một tiếng chị, cô không thề vì bản thân sống lang thang bên ngoài rồi sinh ra một đứa con hoang thậm chí còn không biết cha ruột của mình là ai… Giờ lại muốn khiến đứa con trong bụng của tôi không có cha!”
Nghê Hoan đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc rơi vào trên bụng Nghê Lệ Na.
“Cô … có thai?”
Bảy nám trước….
Con khốn này vẫn dễ bị lừa.
Trong mắt Nghê Lệ Na hiện lên một nụ cười mỉa mai khỏ nhận thấy, cô ta chạm vào bụng mình, nâng cằm nói với vẻ kiêu hãnh tột độ: “Đương nhiên! Nếu không, tại sao cô lại nghĩ Lục Kì Hữu sẽ đính hôn với tôi chứ?”
Cô ta vừa dứt lời, cửa phòng tiệc mở ra, đột nhiên bị người bên ngoài đá váng ra ngoài.
Ngay sau đó, giọng nói đầy lạnh lùng và tàn nhẫn của người đàn ông từ ngoài cửa truyền đến.
“Sao tôi không biết mình đã đính hôn với cô nhỉ?”
Giọng nói này là… Lục Kì Hữu?
Nghê Hoan đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lục Kì Hữu đang mặc trang phục trang trọng, vừa lao ra từ một bữa tiệc cao cấp.
Phía sau anh, hơn chục vệ sĩ mặc đồ đen tràn vào, nhanh chóng tạo thành bức tường người ngán cản tất cả phỏng viên, đương nhiên… không bỏ qua cho một ai!
Lục Kì Hữu không nhìn Nghê Hoan, anh bước từng bước về phía Nghê Lệ Na đôi chân yếu ớt vì sợ hãi.
“May năm nay, một sợi tóc trên đầu cô tôi cũng chưa từng chạm vào!”
Lục Kì Hữu mỉm cười nhìn chằm chằm Nghê Lệ Na, khí tức cực kỳ khủng bố “Nói cho tôi biết, sao cô lại có thai?”
“ Kì, Kì Hữu.” Nghê Lệ Na nuốt khan, cố gắng bình tĩnh
lại, “Nghe em giải thích…”
Cô ta chưa kịp nói hết lời, Lục Kì Hữu đang đến gần đã nắm lấy cổ tay cô ta.
Sức mạnh của người đàn ồng mạnh đến mức gần như có thể nghiền nát xương cô ta thành từng mảnh.
“Đương nhiên phải cho tôi một lời giải thích!”
Lục Kì Hữu sắc mặt âm trầm đến cuối cùng, mang theo một tia sát ý “Nếu lời giải thích không thỏa mãn tôi, tôi sẽ khiến cô hối hận… với mõi lời nói hôm nay!”