Chính Tần Dĩ Nhu đã giả làm cô, khiến Albert nhầm tường rằng cô ta là Amber, thế nên mới giúp cô ta nhiều như vậy…
Nhưng đã quá muộn!
Ngay khi Albert nghe thấy lệnh của Tần Dĩ Nhu, anh ta đã vô thức nhấn nút trên điều khiển từ xa trên tay!
“Nhanh cứu Khương Như Tâm!” Albert không quan tâm đối phó với Tần Dĩ Nhu, vừa chạy về phía chiếc xe tải đã khởi động, vừa giải thích với Vân Thanh “Trong xe không có xáng, nhưng hệ thống phanh đã được kích hoạt. Một khi đã khởi động, xe sẽ lao thẳng ra khỏi vách đá!”
Vân Thanh đột nhiên ngấng đầu nhìn chiếc xe tải, quả nhiên, chiếc xe đã lao về phía trước với tốc độ cực nhanh…
Trong xe, Khương Như Tâm đang bất tỉnh cũng đã tỉnh, hoảng loạn, đập vào cửa kính ô tô kêu cứu!
“Chết tiệt, tốc độ xe quá nhanh!”
Albert hoàn toàn không đuổi kịp.
Tuy nhiên, một cơn gió lạnh lướt qua anh ta.
Vân Thanh vượt qua anh ta, lao thẳng về phía chiếc xe tải đang hướng về phía vách đá!
Albert giương mắt nhìn.
Đây… đây là tốc độ bình thường sao?
Ngay lập tức, Albert chợt nhở đến điều khác hét lớn: “Amber! Không thể cứu được bà ấy…”
Vân Thanh hoàn toàn không nghe thấy.
Cô khó khán leo lên xe, dùng hết sức lực, một cú đấm làm vỡ kính cửa sổ, nén đau bước vào xe.
“Thanh Thanh…” Khương Như Tâm nhìn thấy con gái mình đột nhiên xuất hiện, hai mắt đỏ hoe.
“Mẹ, đừng sợ! Có con ờ đây, mẹ sẽ không sao cả!”
Phía trước có một vách đá, Khương Như Tâm bị còng tay vào ghế, Vân Thanh bình tĩnh lại, đút hai cây kim bạc vào trong lỗ khóa, sau một hồi vặn thì nhanh chóng mở ra.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ vừa gỡ tay Khương Như Tâm ra khỏi còng, dưới gầm ghế vang lên tiếng tích tắc –
Thần kinh Vân Thanh bỗng nhiên càng thẳng.
Âm thanh này… giống như tiếng đếm ngược của một quả bom hẹn giờ!
Cô cúi đầu nhìn, quả nhiên, đầu kia của còng tay được nối với một quả bom, chỉ cần người bị còng tay được giải cứu, quả bom sẽ lập tức được kích hoạt!
Chỉ còn nám giây, cô có thể trốn thoát, nhưng Khương Như Tâm ….không thể!
Phía trước chưa đầy hai mươi mét là vách đá! —
Cả hai đều là đường chết!
‘Cạch–’ Vân Thanh quả quyết lại đưa tay vào còng, thay Khương Như Tâm.
“Thanh Thanh, con đang làm gì vậy?!’’ Khương Như hoảng đến nước mắt trào ra “Con đi nhanh đi!”
“Không sao đâu, mẹ xuống xe trước đi, con nhất định sẽ
sống.” Vân Thanh thấp giọng an ủi.
Khương Như Tâm khóc: “Không… Mẹ không đi! Mẹ không thể để con ở lại một mình!”
Không có thời gian kéo dài!
Vân Thanh đẩy cửa xe bên cạnh Khương Như Tâm ra, đẩy bà xuống.
Khương Như Tâm ngã xuống bãi cỏ, bị thương không nặng, nhưng khi bà nhìn lên thấy chiếc xe tải lao thẳng xuống vách đá.
“Thanh Thanh!!” Khương Như Tâm suy sụp, hét lớn, lao về phía vách đá.
Lúc này Hoắc Cảnh Thâm lái xe tới, vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng khóc đau lòng của Khương Như Tâm.
Hoắc Cảnh Thâm cảm thấy máu toàn thân đông đặc lại, anh cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn chưa từng trải qua trong đời.
Anh bất chấp chạy về phía vách đá.
Tuy nhiên, đi được một đoạn ngắn, anh nghe thấy một tiếng nổ lớn từ dưới chân vách đá, sau đó, một làn khói đen dày đặc bốc lên…
Hoắc Cảnh Thâm sững sờ tại chỗ, cảm giác như có thứ gì đỏ ở góc yếu nhất trong trái tim mình bị vụ nố làm vỡ thành từng tấc, mảnh vỡ cắt toàn bộ trái tim tan nát, đẫm máu.
Đau đớn khủng khiếp…
Hoắc Cảnh Thâm ôm ngực, quỳ một chân xuống, phun ra một ngụm máu.
Lúc đó, anh mất hết lý trí, loạng choạng đứng dậy, lao thằng về phía vách đá.
“Tứ gia!!”
Hàn Mặc bị cảnh tượng này dọa sợ, lao tới, ôm chặt Hoắc Cảnh Thâm.
“Cút ra!” Hoắc Cảnh Thâm giận dữ gầm lên.
Hàn Mặc càn bản không giữ được anh, mấy tên vệ sĩ lao tới, giữ Hoắc Cảnh Thâm.
“Tứ gia, phu nhân thồng minh như vậy… Nhất định có cách sống sót! Nhất định là như vậy! Cô ấy nhất định là đang chờ anh tới cứu!!”