Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 558



Cô gái ra sức gật đầu, những ngón tay run rẳy chì vào tai mình, lắc đầu.

Vân Thanh hơi ngạc nhiên, cau mày xác nhận với cô gái: “Côkhông nghe thấy à?”

Cô gái lại gật đầu.

…Điều này giống hệt như khi cô còn nhỏ! Cũng vừa câm vừa điếc!

Cùng chung số phận khiến Vân Thanh có chút đồng cảm với cô gái.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân đến gần, theo sau là giọng nói thô bạo của một người đàn ông.

“Mau tìm quanh nhà chỗ có thể có người trốn cũng tìm đi!”

Nghe tiếng bước chân có rất nhiều người chạy tới.

Vân Thanh ôm lấy cô gái, đối mặt với cô, nói: “Tôikhông phải người xấu, đi theo chị!”

Cô gái dường như có một loại cảm giác tin tưởng tự nhiên đối với cồ, nắm chặt tay cô.

Trên đường đi đến nơi Hải Thảng vừa cõng, Vân Thanh đã cẩn thận quan sát địa hình xung quanh, gần đó có một cái hang.

Vân Thanh chú ý tới bãi cỏ gần hang có dấu chân, bên trong còn có dấu chân mới, chứng tỏ bọn họ đã tìm kiếm ở chỗ này rồi.

Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.

Bây giờ có lẽ đây là một nơi tốt đề trốn.

Vân Thanh kéo cồ gái chạy vào sâu trong hang, đột nhiên cô gái đang ôm chặt cô ngã xuống đất, Vân Thanh quay lại kiểm tra thì phát hiện chân phải của cô gái bị quấn chặt bằng một cái khăn lớn, miếng gạc bên trong còn lòi ra ngoài, rì máu.

Vân Thanh cau mày, cởi miếng báng trên chân cô gái ra, nhìn thấy trên đó có khắc một vật tổ sống…

Vân Thanh cẩn thận nhận ra cảm thấy kiểu dáng cùa vật tổ có phần quen thuộc.

Một lúc sau cô đã nhận ra. Chẳng phải cây thánh giá này được tạo thành từ vương trượng và một thanh kiếm chính xác là biểu tượng của hoàng gia nước B sao!

Vân Thanh liền thấy khó tin.

Trên một hòn đảo lạc hậu và khép kín như vậy, tại sao họ lại biết đến biểu tượng của hoàng gia nước B??

Vân Thanh mơ hồ cảm thấy tất cả chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy!

Cô chợt hiểu ra điều gì đó, nhìn cô gái gầy gò trước mặt, thấp giọng hỏi: “Côcó phải là phù thủy mà họ muốn bắt không?”

Từ hình dáng đôi môi của Vân Thanh, cô gái có thể phân biệt được từ phù thủy, cô như bị ảnh hưởng rất lớn, bị k1ch thích nên vô cùng sợ hãi, nước mắt bất lực trào ra trong mắt, vô cùng đáng thương.

Vân Thanh trấn an: “Đừng sợ, tôisẽ không giao côra đâu.”

Cái gì ma phù thủy chứ!!

Chẳng qua chỉ là một làng chài lạc hậu, bắt cóc phụ nữ, coi phụ nữ như súc vật, chỉ là lấy cớ để tiếp tục bức hại phụ nữ

thôi!

Vân Thanh bảo cô gái ở lại trong hang.

“Vết thương của cô cần phải trị liệu, chờ một chút, tôi sẽ quay lại ngay!”

Nói xong, Vân Thanh ra khỏi hang, không dám đi xa, chỉ đi tìm gần đó một ít thảo dược và nước rồi vội vàng quay về hang.

Vân Thanh giã thuốc, xé một mảnh quần áo dùng làm vải, lau vết máu trên chân cô gái, chuẳn bị bôi thuốc.

Tuy nhiên, vết thương đang chảy máu lúc nãy đã lành lại thành những vết cắt rất nông chỉ trong nửa giờ …

Vân Thanh có chút sốc.

Đây hoàn toàn không phải là khả náng tự phục hồi mà cơ thể người bình thường có thể có được.

Đôi mắt sửng sốt của cô khiến cô gái co rúm người lại vì sợ hãi.

Vân Thanh nhận ra có lẽ dân làng cũng phát hiện ra cơ thể cô gái này khác với người thường, vì vậy họ coi cô gái như một phù thủy…

“Đừng sợ, tồi sẽ không làm hại cô.” Ánh mắt Vân Thanh rất chân thành “Cô có náng lực khác với mọi người, nên trong cơ thể cỏ những thay đồi. Tôi là bác sĩ, tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây đi kiểm tra.”

Lúc này, cô chợt nhớ tới thông tin khám sức khỏe của mình, chẳng phải cô cũng có đột biến gen sao?

Hơn nữa, cô hình như cũng đã thể hiện ra những khả năng không bình thường đó rồi…

Vân Thanh bình tĩnh lại, cô nhớ khi cô rơi từ vách đá, đã có một vụ nổ lớn, cô rơi xuống nước từ độ cao hàng chục mét, trên người không có vết thương nghiêm trọng, chỉ là thể lực không đù!

Thậm chí còn hồi phục sau một giấc ngủ….

Vân Thanh lại nhìn cô gái trước mặt, sự giống nhau giữa họ… quá nhiều!

Lúc này, Vân Thanh cũng chú ý tới cô gái đang ôm chặt một gói đồ trong tay.

Trực giác mách bảo cồ rằng trong gói đồ có thể có một phần câu trả lời…

“Tôi có thể xem không?” Vân Thanh nhẹ nhàng hỏi “Tôi chỉ xem thôi, rồi trả lại cô được không?”

Cô gái do dự một chút, cuối cùng chậm rãi đưa gói đồ cho Vân Thanh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.