Khoảnh khắc nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm, Vân Thanh cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác nhói đau khó tả, hốc mắt lập tức ươn ướt.
Thần kinh cô càng thẳng, tất cả lòng can đảm liều lĩnh của cô đã tắt ngấm ngay khi Hoắc Cảnh Thâm xuất hiện.
Thay vào đó là cảm giác an toàn… là cảm giác am yaam không hề sự hãi khi có anh bên cạnh.
Xung quanh Hoắc Cảnh Thâm được bao phủ bỏ’i một cỗ sát khí nồng nặc, sau khi nhìn rõ hai bàn tay, cả người Vân Thanh rướm máu, ý định giết người của anh đột nhiên táng lên.
Trên mặt anh không chút biểu cảm nào, nhưng lại khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Chú ba và những người khác sốc đến mức còn có vài người quay đầu lại muốn bỏ chạy.
Chú ba nuốt nước miếng, hét lên: “Hèn thế, họ cso hai người thôi!”
Quả thực chỉ có hai người.
Hoắc Cảnh Thâm và Hàn Mặc.
Còn nữa bên cạnh bọn họ có hơn hai mươi người – vừa rồi lúc vợ của ông ta đến còn mang theo mấy người!
Trong tình huống này, rõ ràng phe họ có lợi thế!
Chú ba có đủ tự tin, thương hại nhìn Hoắc Cảnh Thâm: “Hôm nay đừng để bọn chúng bỏ chạy, nếu khồng mọi người trong thôn chúng ta sẽ xui xẻo!”
Người đản ông trước mặt không phải là giàu có hay quý tộc, muốn để anh chạy trốn, nhất định sẽ gặp phiền phức.
Chuyện về mình, những người khác dừng lại, ánh mắt trở nên dữ tợn.
Vân Thanh trong lòng hơi lạnh, cau mày, nhìn chằm chằm đám người vây quanh mình từng bước một.
Vùng khỉ ho cò gáy sinh ra mấy người gian xảo… mấy người này, điên hết rồi!
“Hơ ” chính lúc này, bên cạnh cô truyền đến một tiếng
Anh đứng trước mặt Vân Thanh, một chân đặp lên Hải Sinh đang trúng đạn nằm trên mặt đất khóc lóc.
May mắn thay, chân của Hoắc Cảnh Thâm ngay sát vết súng của Hải Sinh, trong phút chốc, một dòng máu khác lại phun ra từ vết thương của anh ta.
Hải Sinh hét lên đau đớn.
“Chú ba… Chú ba, cứu cháu với!’”
Chị dâu tái mặt, lo lắng ôm lấy chú ba: “Lão tam, Hải Sinh là người đàn ông duy nhất trong nhà chúng ta!!”
Ánh mắt Vân Thanh rơi vào Viên Viên đã bất tình, lập tức ra điều kiện: “Giao cô gái kia ra đồi lấy Hải Sinh!”
Hoắc Cảnh Thâm nghe xong liếc nhìn cô một cái.
Vân Thanh thấp giọng giải thích: “Cô gái đó rất quan trọng, em nhất định phải đưa cô ấy đi!”
Cô đã hứa với Viên Viên chắc chắn sẽ đưa cô đi.
Ngoài ra, còn có rất nhiều điều để nghiên cứu về cô gái này…
Hoắc Cảnh Thâm lại nói với vẻ mặt vô cảm: “Nghe thấy lời vợ tôi nói rồi chứ?”
Vợ
Cách gọi này khiến sắc mặt Hải Sinh đang trắng bệch do mất máu đột nhiên mở to.
“Hoắc Kỳ!!” Cô …cô không phải gái chưa chồng sao? Vậy sao cô gả cho tôi làm vợ được chứ?”
Giọng nói của hắn rất thất vọng.
Vân Thanh cười giận dữ.
Cứ như thể cô không xứng đáng với hắn nếu cô không phải là một khuê nữ vậy.
“Sao? Nhà anh có ngai vàng à, nên muốn chọn hoàng hậu?”
Vừa nói xong, cô nhận thấy khí tức của Hoắc Cảnh Thâm bên cạnh càng ngày càng mạnh.
Chết rồi….
“Mày muốn cưới cô ấy?” Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn người đàn ông dưới chân mình, ánh mắt không chút ấm áp, như đang nhìn người chết.
Hải Sinh bị ánh mắt này dọa sợ đến mức định mở miệng, nhưng Hoắc Cành Thâm không cho hắn cơ hội.
‘Đùng’Lại một tiếng súng nữa, lần này Hoắc Cảnh Thâm bắn gãy cánh tay còn lại của Hải Sinh!
Hải Sinh lại hét lên như một con lợn đang bị giết thịt.
“Hải Sinh! Đừng giết nó!!” Chị dâu sợ đến mức run rẩy, đau lòng đến mức liều mạng đánh chú ba “Chết tiệt, sao không mau đồi người đi.”
Chú ba vẻ mặt u ám do dự: “Nhưng đây là phù thủy cần phải hiến tế, chúng ta không thể giao ra…”
Lời còn chưa nói xong, sự kiên nhẫn của Hoắc Cảnh Thâm đã cạn kiệt.
‘Bang ’ Lại một tiếng súng khác.
Viên đạn găm vào cát trước mặt Hải Sinh vài cm.
Hải Sinh sợ đến mức tè ra quần khóc lóc: “Chị dâu….chị dâu cứu em!! Em không muốn chết, nhà chúng ta chỉ có mình em thôi.”
Chú ba vốn muốn mặc cả cũng bị cảnh tượng này làm cho bối rối, sửng sốt, người đàn ông này tàn nhẫn… anh không hề có điểm yếu.
Ông ta không còn do dự nữa, dứt khoát kéo Viên Viên ném cô ra ngoài.
Hai người đứng gần Vân Thanh nhất và những người khác bước tới đưa Hải Sinh đi, nhưng súng của Hoắc Cảnh
Thâm lại chĩa vào đầu Hải Sinh …
Cử động nhỏ này càng khiến họ sợ hãi không dám cử động.
Chú ba giận dữ: “Còn dám giở trò với ta!”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng quét qua khuôn mặt già nua đang tức giận của ông ta, mỉm cười nói: “Tôi hứa với các người bây giờ sẽ thả hắn ra lúc nào?”