Bà cô nhỏ này cả đời cũng không thể khiến cho người khác bớt lo lắng.
Ngô Ngữ lo lắng cho cô đến mức sớm bước vào thời kỳ tiền mãn kinh, nghe thấy lời này của Tống Y tức giận muốn nhồi máu cơ tim, ngừng thở.
" Em có thể suy nghĩ cho an nguy của mình hay không? Tính mạng của bản thân cũng không quan trọng hay sao hả?"
Không đợi Tống Y trả lời, Ngô Ngữ tiếp tục nói không ngừng, nước miếng tung bay:
" Còn có gia đình ông bố của em nữa, đều là một đám rác rưởi. Bọn họ biết nếu gọi cho em sẽ bị cúp điện thoại, cho nên đều tìm đến chị đây này.
Chị cũng không muốn để ý đến đám bạch nhãn lang này, nhưng bây giờ Tống lão phu nhân tới đây, còn đến chỗ triển lãm tranh. Nói bóng nói gió muốn em giúp đỡ Tống gia, bằng không sẽ nói chuyện này cho truyền thông biết. Em nói xem phải giải quyết thế nào!"
Tống gia chuyên kinh doanh mặt hàng tiêu dùng. Ban đầu, khi ông cụ vẫn còn sống, công ty nhà họ Tống phát triển mạnh mẽ như mặt trời ban trưa. Thậm chí mời được minh tinh đang nổi tiếng nhất làm người đại ngôn, còn kéo GDP của địa phương đó lên. Đem một trấn nhỏ phát triển thành một thành phố sản xuất bàn chải đánh răng.
Tuy nhiên, sau khi Tống lão gia qua đời, xí nghiệp nhà họ Tống được truyền lại cho bác cả thì càng ngày càng tệ, thiếu hụt tài chính, nợ ngân hàng...
Mấy năm trước, lúc Tống Y vẫn chưa cắt đứt hoàn toàn với người Tống gia, trong ngày đại thọ của Tống lão gia, cô đã tặng mấy bức tranh chúc thọ. Bây giờ danh tiếng của Tống Y tăng cao, mấy bức tranh ấy sớm đã bị bà cụ Tống đem đấu giá để bù vào chỗ thiếu hụt tài chính.
" Mang giày thì sợ gì chân trần, cũng chỉ biết ngang ngược với em, không có tí bản lĩnh thật sự nào."
Nghe thấy lời nói của Ngô Ngữ, tâm trạng Tống Y đột nhiên trở nên tồi tệ, cả người cũng nóng giận lên.
Chuyện có thể khiến cho Tống Y tức giận rất ít, nhưng chuyện của Tống gia thì lần nào cũng có thể làm cô tức đau phổi.
Đi vào phòng tắm rửa mặt, nhưng cô vẫn không cách nào khiến bản thân bình tĩnh lại được. Trong lòng như có một ngọn lửa tăm tối, không ngừng thiêu cháy cô.
" Bộp"
Tống Y hất toàn bộ mỹ phẩm trên bàn trang điểm xuống.
Lại tức giận đá đá ghế, khiến mình bị đau mà vẫn tiếp tục đá.
Đầu bên kia điện thoại, Ngô Ngữ nghe được tiếng vang, biết Tống Y nhất định đang tức giận.
Chị thực sự không muốn đem chuyện nhà họ Tống nói ra, nhưng tình huống Tống gia bây giờ quả thật càng ngày càng khó khăn. Nếu gây ồn ào, đối với sự nghiệp họa sĩ của Tống Y cũng không có lợi.
Hơn nữa, sự việc phỉ báng Tống Y trên Weibo mới làm sáng tỏ được hai ngày. Nếu lại có một trận hotseach liên quan đến Tống Y nữa, nhất định sẽ làm mất ấn tượng của cô với người qua đường.
Làm nghệ thuật cũng đặc biệt cần người yêu quý mình. Tống Y thành danh cũng không dễ dàng, không thể chỉ vì Tống gia mà phá bỏ đi tất cả.
" Trở về Tống gia một chuyến đi, em với Thời Ẩn Chi cũng cần tách ra một thời gian. Đối với đàn ông cần phải như gần như xa, vừa cự tuyệt vừa chào đón mới tốt. Cứ luôn xuất hiện bên cạnh anh ta, lúc nào gọi đến cũng đến sẽ không được coi trọng đâu."
Hít thở sâu mấy lần, Tống Y ngồi khoanh chân bên cạnh giá vẽ.
Chỉ khi chìm trong thế giới hội họa, cô mới có thể quên đi tất cả, dịu đi tất cả lửa giận.
" Em biết rồi, ngày mai em sẽ quay về Tống gia, sáng mai sẽ đặt vé."
Chuyện nên tới sớm hay muộn cũng phải tới. Cô rời khỏi Tống gia mấy năm, nhưng không thể nào thoát khỏi sự thật Tống gia là nơi sinh dưỡng* cô. Huống hồ lúc mới vào giới hội họa, cũng bởi vì mang danh Tống gia, Tống Y mới có thể không bị những chuyện bẩn thỉu quấn lấy.
( Sinh dưỡng: sinh ra và nuôi dưỡng.)
Ân ân oán oán, sớm muộn cũng phải kết thúc.
Sau khi ngắt điện thoại với Ngô Ngữ, Tống Y liền đặt vé về thành phố Y trên điện thoại. Thành phố Y sát cạnh thành phố N, đi một chuyến chỉ mất khoảng một giờ.
Tâm trạng cô không tốt, muốn gọi điện thoại cho Thời Ẩn Chi. Chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh, nội tâm buồn bực của cô nhất định sẽ dịu xuống.
Tay mới ấn vào số Thời Ẩn Chi, lại vội vàng thu lại.
Vừa rồi chị Ngô nói rất đúng. Đàn ông phải như gần như xa mới đúng, tùy tiện lấy được sẽ không biết quý trọng. Luôn gọi điện tới sẽ làm hạ thấp giá trị của bản thân.
Độc thân nhiều năm như vậy, bỗng nhiên xuất hiện một Thời Ẩn Chi khiến cô bối rối.
Như vậy sao còn là Tống Y cô chứ?
Mở Weibo ra, xem thật nhiều video của các blogger vui tính, rồi lại xem các tiết mục ngắn. Trước kia, chỉ cần xem một cái video là có thể cười haha, nhưng hôm nay dù thế nào cũng không cười nổi.
Tống Y rất lâu đã không đăng gì lên Weibo nhưng số lượng người hâm mộ rất cao, mấy triệu người theo dõi; cũng không biết có bao nhiêu phần là fan zombie. ( fan giả)
Gần đây thịnh hành việc chia sẻ lại bài của Cẩm Lí, Tống Y cũng tiện tay chuyển tiếp.
Khi chia sẻ lại, cô đã chỉnh sửa thêm nội dung: Hy vọng tình yêu viên mãn, tất cả thuận lợi.
Cô mới đăng lên, bên dưới đã có người bình luận.
" Nữ thần! Chị không phải nói sẽ không bao giờ kết hôn sao!! Tại sao lại hy vọng tình yêu viên mãn??"
" A A A A, tôi đã phát hiện ra cái gì đây!!!! Chị gái Tống Y đang yêu rồi!"
" Chỉ có mình tôi tò mò bạn trai chị Tống Y là ai sao? Có phải người đàn ông bị chụp trộm ở rạp chiếu phim lần trước hay không?"
...
Loại chuyện như bị vả mặt này Tống Y không nghĩ tới sẽ phát sinh trên người mình, còn là tự mình vả mặt mình.
Cô lại đăng một câu rất ngắn gọn lên Weibo:
Nói yêu đương chứ không phải kết hôn! Hơn nữa mình cũng chưa chính thức yêu!
Tống Y bị cư dân mạng làm cho tức giận hơn. Tại sao cô phải tự thừa nhận rằng mình vẫn chưa có yêu đương, vẫn chưa theo đuổi được Thời Ẩn Chi?
Cô rất tức giận!!
Tức giận lăn qua lộn lại trên giường, xem những bình luận của cư dân mạng đều là:" Hóa ra, chị gái nhỏ Tống Y vẫn còn là chó độc thân", lại càng tức.
Những người phàm phu tục tử này, chẳng lẽ không biết Tống Y cô là tiểu tiên nữ không được phép yêu đương với người phàm sao???
Thiên quy không cho phép, nếu yêu đương với người phàm sẽ bị trời phạt!!
Dĩ nhiên Thời Ẩn Chi không tính. Thời Ẩn Chi chính là thần tiên, một thần tiên đẹp trai đầy tiên khí.
Tống Y suy đi nghĩ lại, lại đăng nhập vào Weibo, lặng lẽ xóa bỏ câu:" Cuộc sống hàng ngày của một họa sĩ không kết hôn" trên phần giới thiệu rồi đổi thành ——
" Cuộc sống hàng ngày của họa sĩ sẽ kết hôn."
Đổi xong, tâm trạng cô trở nên tốt hơn rất nhiều.
Cái gì mà quý tộc độc thân, cô mới không cần cô độc đến già đâu. Cô muốn kết hôn, muốn cùng Thời Ẩn Chi chung sống cả đời.
Cho dù Thời Ẩn Chi không phải thần tiên, cô cũng không cần tuân thủ thiên quy, hạ phàm ở lại bên anh.
Tống Y ngày ngày thích diễn cũng không biết, tối nay cô tiện tay đăng Weibo, theo đó cũng dẫn đến một cuộc bình luận sôi nổi của cư dân mạng. Rất nhanh đã lên hotseach thứ 3:" Tống Y yêu đương."
Thời Ẩn Chi sớm đã lặng lẽ theo dõi Weibo của Tống Y, hơn nữa còn cho vào danh sách quan tâm đặc biệt. Khi ngồi ở nhà thấy được hotseach, nụ cười không cách nào dừng lại được.
Thời Ấu Nghiên đang cho Thời Cổn Cổn uống sữa, thấy bộ dạng vui thầm của anh trai, cũng không muốn thừa nhận rằng đó là anh trai Thời Ẩn Chi luôn cao lãnh của mình.
" Anh, em nói này, anh thật nhàm chán. Ở đây bí mật theo dõi Weibo người ta, nhưng trên thực tế một chút ý tứ cũng không biểu hiện. Cũng gần một tháng rồi, thích thì đi tỏ tình đi! Trời mới biết anh đang làm gì."
Bởi vì từng trải qua, cho nên Thời Ấu Nghiên thấy hai người Thời Ẩn Chi với Tống Y rõ ràng đều thích nhau, nhưng một mực không chọc thủng tầng quan hệ kia. Cô thấy rất khó chịu, hận không được bày tỏ thay bọn họ.
" Anh không đi tỏ tình, chẳng lẽ lại đợi Tống Y đến tỏ tình trước? Cô ấy là con gái, anh một người đàn ông lại để như thế sao?"
Sự chú ý của Thời Ẩn Chi hoàn toàn ở trên Weibo, không nghe được lời của Thời Ấu Nghiên. Chọc cho Thời Ấu Nghiên không thể không nói lớn tiếng hơn, cầm bình sữa của Thời Cổn Cổn dùng sức gõ xuống bàn.
" Trong lòng anh hiểu rõ, Nghiên Nghiên em không cần bận tâm."
Thanh âm của Thời Ấu Nghiên quá lớn, khiến Thời Ẩn Chi đành phải tách rời tâm trí trả lời.
Anh không phải loại người thích cùng người khác chơi trò mập mờ, loại người thích bị con gái theo đuổi.
Anh biết mình đang làm gì, cũng biết mình muốn cái gì.
" Tại sao em không thể bận tâm? Anh cũng là lão xử nam 30 tuổi rồi. Nếu cứ tiếp tục chẳng phải sẽ biến thành đại thúc trung niên?" Thời Ấu Nghiên không vui nói.
Thời Ẩn Chi cười cười, cũng không thèm để ý.
" Chẳng qua anh đang đợi, đợi cô ấy nhận ra anh sẽ đến."
Lúc này lại đến lượt Thời Ấu Nghiên không hiểu:" Có ý gì?"
" Ý trên mặt chữ."
Thời Ẩn Chi ngừng lại đề tài, không muốn đi sâu hơn. Anh đem đề tài chuyển lại cho Thời Ấu Nghiên.
" Em với Mao Di Minh thế nào rồi? Anh ta có biết rõ tình hình của em không?"
Nói tới chuyện của mình, Thời Ấu Nghiên liền thay đổi giọng điệu hung dữ trước đây, cả người cũng tang thương.
" Không thế nào cả, em làm sao có thể nói thật với anh ấy. Luôn làm hết khả năng diễn vai nữ cặn bã. Thậm chí Cổn Cổn em cũng nói là sinh với một người đàn ông người Nhật."
" Ban đầu, em với Mao Di Minh là đôi yêu nhau sớm nhất. Không ngờ bây giờ Ứng Lý Tưởng với An Nguyệt Sơ cũng kết hôn rồi mà hai người vẫn còn vướng mắc.
Biết Thời Ấu Nghiên cũng không muốn nói chuyện này nhiều, Thời Ẩn Chi cũng đem đề tài chuyển sang hôn lễ của Ứng Lý Tưởng cùng An Nguyệt Sơ.
Cặp đôi này cũng không dễ dàng. Ban đầu lúc ở bên nhau, có rất nhiều người nói ra nói vào. Ai ngờ càng nhiều người nói thì hai người họ lại càng ngọt ngào. Nghe nói bây giờ trong bụng An Nguyệt Sơ lại có một đứa, hôn lễ lần này hoa đồng là đứa con trai lớn Ứng Đán Đán của họ.
" Đây chắc là tai họa trong cuộc đời em đi! Có lẽ nửa đời trước của em quá suôn sẻ, cho nên ông trời mới cho thêm chướng ngại như vậy. Nửa đời trước của Ứng Lý Tưởng với Nguyệt Sơ lại trải qua không viên mãn. Cho nên ông trời đặc biệt yêu thích họ hơn."
Thời Ấu Nghiên cười khổ, thật may là em ấy còn có Thời Cổn Cổn, cuộc sống cũng không quá khó khăn.
" Anh, anh thay em mang quà mừng đến cho họ. Em sợ nếu đến sẽ gặp phải anh ấy."
Hai năm nay, lòng của Thời Ấu Nghiên đã sớm như mặt nước bằng phẳng, khó khăn gì cũng không khiến cô sụp đổ. Riêng chỉ khi nhìn thấy Mao Di Minh, lòng cô sẽ đầy những gợn sóng.
Trên Wechat đột nhiên có thông báo tin nhắn, Thời Ẩn Chi nghĩ là Tống Y nhưng hóa ra lại là Mao Di Minh. Nội dung tin nhắn rất đơn giản, vừa hay cũng dễ dàng làm được.
Thoát Wechat, trên mặt Thời Ẩn Chi không biểu lộ bất kì tâm tình gì, bình tĩnh như thường lệ.
" Cái này không được. Quà tân hôn của Ứng Lý Tưởng cùng An Nguyệt Sơ em tự mình đưa đi đi. Hôm ấy anh còn muốn dẫn Tống Y đi cùng. Người ta mà thấy trong tay anh nhiều quà như vậy sẽ cho là đứa bé trong bụng Tống Y tặng quà đấy."
Thời Ấu Nghiên:...
OK! Cô biết lão xử nam 30 tuổi sắp có đối tượng rồi!!!