Tiểu Tổ Tông

Chương 41: Phòng phong



7 giờ sáng, còn chưa tới giờ làm việc, Thời Ẩn Chi đã lái xe đến Đại học Y Dược N.

Hôm qua, phòng thí nghiệm trong trường xảy ra vụ nổ nghiêm trọng. Làn sóng xung kích mạnh mẽ thổi tung cửa phòng thí nghiệm, khắp nơi đều là vụn thủy tinh, một số học sinh còn bị thương khá nặng, đã lên hotsearch Weibo.

Nhóm Wechat của giáo sư và nhân viên trong trường bùng nổ, tức giận vô cùng. Nghe nói một vị giáo sư nữ lớn tuổi đọc được những bình luận của mấy anh hùng bàn phím trên Internet tức đến nỗi nửa đêm đau gan, phải đến bệnh viện kiểm tra.

Bởi vì vụ nổ xảy ra trong phòng thí nghiệm của Đại học Y Dược Trung Quốc, cho nên một đám người nói do luyện đan bị nổ, còn hỏi bọn họ có thành tiên không, có vì khoa học mà hiến thân hay không. Hơn nữa còn liên lụy đến y học cổ truyền, dùng thủ đoạn bịp bợm nói xấu Trung y.

Bởi vì ở trên mạng, cho nên có thể mang tất cả ác ý nói ra, châm chọc mỉa mai.

Người không biết thì không sợ, quả nhiên không sai.

Học Y không thể không làm thí nghiệm; nhất là học Dược, các loại thuốc thử hóa học, đều phải chiết và tách ra.

Các môn học cơ bản là hóa học vô cơ, hóa học hữu cơ, hóa sinh, hóa lý, hóa học phân tích, hóa y học cổ truyền và dược học, không làm thí nghiệm là không thể.

Cũng chỉ có những người không có đầu óc mới cho rằng học Trung y chính là cầm nồi đất đi xào thuốc, hoặc nặn ra mấy viên thuốc bắc mà thôi.

Ông Viên Long Bình dùng cả đời mới có thể cải tạo ra giống lúa nước mới, cũng để lại cho thế hệ sau từ đời này sang đời khác được ăn uống đầy đủ mà không phải làm gì, biết rõ đạo lí Đông gia chế giễu, Tây gia mỉa mai.

Sau khi đỗ xe, Thời Ẩn Chi liền đi bộ đến trung tâm phòng thí nghiệm.

Hiện trường đã được niêm phong, viện trưởng đang nói chuyện với các nhân viên bộ công an. Chờ mọi người nói xong, Thời Ẩn Chi mới lên tiếng gọi ông.

" Viện trưởng, tình hình thế nào rồi, đã điều tra rõ chưa?"

" Vẫn chưa. Chỉ biết là chuyện xảy ra trong phòng thí nghiệm của giáo sư Tề Gia Hoan. May mắn vụ nổ không ảnh hưởng đến các phòng thí nghiệm khác. Nhưng có một số sinh viên bị thương khá nặng, đã thông báo cho các thầy cô cố vấn đi liên lạc với gia đình bệnh nhân rồi."

Chuyện xảy ra ở viện nghiên cứu cho nên viện trưởng đã tới hiện trường từ sớm, nghe nói tối qua cũng chưa từng về nhà nghỉ ngơi.

Nhân viên cứu hỏa đã tới từ lâu nhưng nguyên nhân gây ra vụ nổ vẫn đang trong quá trình điều tra.

Tề Gia Hoan là giáo sư tương đối có kinh nghiệm trong trường, cũng tham gia dự án Tự nhiên Quốc gia giống Thời Ẩn Chi. Hai đội thí nghiệm đều âm thầm so tài trong tối, thậm chí phòng thí nghiệm còn nằm cạnh nhau.

Thời Ẩn Chi nghe thấy tin sinh viên phòng thí nghiệm của mình không bị ảnh hưởng gì, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Anh gọi điện thoại cho Đinh Văn Bách, tìm hiểu một chút tình hình từ cậu.

Điện thoại vang lên mấy tiếng đã được kết nối. giọng Đinh Văn Bách nghe có chút khàn khàn, giống như không được nghỉ ngơi tốt.

" Alo, giáo sư Thời à? Bọn em không xảy ra chuyện gì, thầy không cần lo lắng đâu. Tối qua bị kéo đến cục cảnh sát làm biên bản trong thời gian dài, không được nghỉ ngơi tốt thôi."

Mới kết nối đã báo bình an, có lẽ là do có quá nhiều người gọi đến, nên đã thành thói quen.

Tâm trạng của Thời Ẩn Chi đã thoải mái hơn chút, nhưng vẫn không yên tâm hỏi thăm:

" Tôi nghe viện trưởng nói phòng thí nghiệm của giáo sư Tề Gia Hoan bị nổ, có sinh viên trong phòng thí nghiệm chúng ta có bị thương không?"

" Không có ạ. Lúc bọn em đang làm thí nghiệm thì đột nhiên thấy một ngọn lửa ập vào từ cửa sau, sau đó liền nghe thấy một tiếng nổ. Tất cả đồ đạc trong phòng thí nghiệm đều bị chấn động rơi xuống, chút nữa đập phải đàn em nữ. Sau đó lại vang lên một tiếng nổ nữa, có bạn nữ cả người đều bốc cháy chạy ra ngoài."

Đinh Văn Bách nhớ lại cũng cảm thấy kinh hoàng. Sau khi dừng lại một chút, cậu nói tiếp:

" Sau đó, lúc em mang các em ấy ra ngoài thì thấy mấy bạn nam bên ngoài toàn thân đỏ bừng, ướt đẫm, quần áo thí nghiệm cũng bị đốt cháy. Có mấy bạn nữ mặt cũng bị bỏng, nhìn rất đau. Em là con trai mà nhìn cũng muốn khóc."

Khẽ thở dài, Thời Ẩn Chi an ủi:

" Mọi thứ rồi sẽ qua thôi, đừng quá chán nản. Thầy còn hi vọng em có thể đi khuyên bảo đàn em một chút."

Đinh Văn Bách cười khổ "ừ" một tiếng, cho dù Thời Ẩn Chi có khuyên nhủ thế nào thì giọng nói vẫn buồn buồn như cũ, cả người cũng ảm đạm đi.

Cúp điện thoại, nhìn biển hoa cách tang ngoài cửa sổ, trong cơn gió dường như cũng nhuốm mùi đau thương.

Con người đứng trước thiên tai và thảm họa là bất lực nhất.

***

Lúc Tống Y lúc tỉnh dậy, đã gần trưa rồi, bụng nhỏ cũng không đau như trước nữa.

Vất vả lắm mới đấu tranh ngồi dậy, vỗ vỗ gò má, đánh thức bản thân. Nhưng đột nhiên cô phát hiện váy ngủ trên người gần như sắp tuột hết ra, nửa người trên chỉ mặc đồ lót, váy ngủ treo lủng lẳng bên hông.

" Aaaaaa, chết mất, chết mất!!"

Cô cúi xuống kiểm tra váy ngủ, thấy dây đai phía trước bị mở ra.

Dây đai của váy ngủ có thể tháo ra, lúc cô mặc không phát hiện ra. Nhưng có lẽ do lúc ngủ động tác của cô quá lớn, khiến cho nó vô tình bị tuột ra, cũng không biết Thời Ẩn Chi có thấy hay không.

Tống Y mặc lại váy ngủ, vén chăn lên chuẩn bị đi rửa mặt. Cô liếc nhìn một cái, phát hiện trên đầu giường dán một tờ giấy ghi chú.

Là Thời Ẩn Chi viết, nét bút mạnh mẽ, cùng bề ngoài dịu dàng như ngọc của anh hoàn toàn khác nhau.

Tống Y cầm lên nhìn kĩ, một chữ không bỏ sót. Đột nhiên cô "A" một tiếng, sau đó lập tức nhào lên giường, vùi mặt vào trong gối, giống như con đà điểu, trong miệng lặp đi lặp lại mấy từ:

" Aaaaaa xong rồi, xong rồi!"

Tờ giấy ghi nhớ không viết cái gì, chỉ có một câu đơn giản:

Mẹ mua cho em áo ngực không đúng lắm, size B có vẻ quá nhỏ.

Tại sao một người thanh cao như tiên giáng trần lại nghiêm túc thảo luận về vấn đề áo ngực vậy!! Aaaaaa!!!

Nội tâm Tống Y xấu hổ tột cùng. Sớm biết như vậy cô đã trùm khăn tắm đi ngủ rồi!!

Lúc nội tâm cô vẫn đang kiểm điểm lại thì điện thoại vang lên tiếng chuông quen thuộc, là chị Ngô Ngữ.

" Bà cô nhỏ, em dậy chưa? Bị tình yêu làm cho dễ chịu quá nhỉ? Ngay cả vệ sĩ cũng không cần, trực tiếp cho bọn họ tùy ý tìm một khách sạn ở là được đúng không?"

Bị một tràng câu hỏi của Ngô Ngữ khiến cho nổi hết cả da gà, Tống Y lập tức giơ ba ngón tay lên thề, lời lẽ hùng hồn, tuyệt không giả dối:

" Em thề, em đã để vệ sĩ đưa đến cửa nhà Thời gia. Hơn nữa em còn bảo bọn họ ở khách sạn gần đây, phòng trường hợp em cần bất kì cái gì thù gọi."

Đáp lại lời Tống Y chính là nụ cười lạnh của Ngô Ngữ cùng với một loạt báo cáo về công việc.

" Đúng rồi, ba em đã gửi tất cả đồ đến rồi. Nhà em mua vẫn chưa kí hợp đồng, mà trong khách sạn cũng không tiện nên chị đã đặt trong nhà chị rồi. Em xem có đặc biệt cần gì không, nếu có chị dẫn em đi xem."

" Chị xem giúp em mấy bức tranh với, xem xem trong số đồ Tống Tự Ninh mang đến có bức tranh nào không, là tranh sơn dầu, cao 1m2, rộng 90cm. Tên là 《 Con gái 》."

Đồ vật từ trước đến giờ ở Tống gia cô cũng không thật sự để ý lắm. Điều duy nhất cô quan tâm chỉ có bức tranh này, một bức tranh sơn dầu. Đó là bức tranh cuối cùng mẹ Giải Giai Chiêu vẽ trước khi tự sát. Vẽ xong bà liền nhảy xuống biển tự vẫn.

Ngô Ngữ khẽ ừ một tiếng, sau đó trong điện thoại truyền đến tiếng xé băng dính, kèm theo thanh âm rơi xuống đất của các hộp giấy khác nhau. Có lẽ đầu bên kia điện thoại Ngô Ngữ đang lục tung để tìm.

Sau một lát, Ngô Ngữ thở hổn hển, hơi áy náy nói với Tống Y:

" Y Y, không tìm thấy. Chị tìm hai lần rồi, một bức tranh cũng không có. Cơ bản đều là quần áo và một ít đồ chơi nhỏ không đáng tiền."

Tống Y sững sờ, hoàn toàn không ngờ lại không tìm được.

" Không sao đâu, để em đi hỏi Tống Tự Ninh. Có lẽ do ông ta không gửi đến."

Sau khi cúp điện thoại với Ngô Ngữ, Tống Y liền lập tức gửi tin nhắn cho thư ký của Tống Tự Ninh. Bên kia nhanh chóng trả lời:

[ Bức tranh ấy đã được chủ tịch đem đi bán đấu giá lúc lần đầu tiên công ty xuất hiện khủng hoảng tài chính rồi.]

Tống Y không biết nên hình dung tâm trạng của cô lúc này thế nào. Cô đã sớm hết hi vọng với Tống Tự Ninh, nhưng vốn nghĩ ông vẫn còn có chút lương tâm, sẽ giữ gìn di vật của mẹ. Ai ngờ ngay cả di vật cuối cùng mà ông ta cũng không buông tha.

Tống gia thiếu tiền, ông không bán biệt thự sang trọng mà lại cứ cố ý bán tranh.

Ông ta có còn là người sao?

Nhịn cơn giận xuống, Tống Y gửi Wechat cho Ngô Ngữ. Chị ấy giao tiếp rộng rãi, nên cô nhờ chị điều tra xem lúc bức tranh đấu giá khách hàng mua lại là ai.

Dùng sức đập vài cái lên gối, sau khi phát tiết xong, Tống Y mới thấy tốt hơn một chút.

Bức tranh 《 Con gái 》là tác phẩm mà mẹ cô vẽ theo theo lối tranh sơn dầu truyền thống của Trung Quốc. Bức tranh vẽ thời điểm Tống Y mới được sinh ra, nhỏ bé, làn da nhăn nheo, mắt cũng chưa mở ra, oa oa khóc lớn.

Tống Y yêu cái đẹp, một chút xíu những gì xấu xí của bản thân cô đều không lưu lại. Cho dù khi quay phim cũng có tư thái đoan trang, dung nhan diễm lệ.

Nhưng bức tranh này, mặc dù mẹ Giải Giai Chiêu vẽ cô xấu như vậy, Tống Y vẫn luôn luôn muốn lấy lại.

Đó là đồ của cô, cũng là món quà cuối cùng mẹ để lại cho cô.

Điều chỉnh cảm xúc, Tống Y vào phòng tắm rửa mặt. Những thứ như bàn chải đánh răng và cốc xúc miệng Thời Ẩn Chi đã chuẩn bị trước cho cô. Trắng trắng mềm mềm, cùng đồ của anh để chung một chỗ giống như đồ đôi vậy.

Ngoài phòng ngủ bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, ba tiếng đều đều. Sau đó vang lên giọng nói thân thiết của giáo sư Điêu Bảo Thụy:

" Con dâu Y Y đã dậy chưa? Bác vào nhé!"

Mẹ chồng tương lai đang ở nhà!!

Song Yi vội vàng rửa mặt, nước còn chưa lau sạch đã nhanh chóng ra mở cửa cho giáo sư Điêu Bảo Thụy, rất áy náy chào hỏi.

" Chào buổi sáng bác gái."

" Sớm sớm!"

Trên mặt bà Điêu Bảo Thụy nở nụ cười hạnh phúc, một bên chào hỏi với Tống Y, một bên đi vào liếc nhìn khắp phòng.

Phòng Thời Ẩn Chi vẫn gọn gàng và ngăn nắp như mọi khi, điểm khác biệt duy nhất là chăn trên giường. Nhìn là biết Tống Y mới dậy, vẫn chưa sắp xếp lại.

Điều đó có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là con trai bà ít nhất tối qua đã ngủ cùng một giường với Y Y!!

Nói không chừng còn có thể đi xa hơn một bước! Thâm nhập trao đổi!

Nụ cười trên mặt giáo sư Điêu Bảo Thụy càng ngày càng khoa trương, rõ ràng vui không chịu được còn phải giả bộ ghét bỏ.

" Ai ôi, con trai bác thiệt là, chăn cũng chưa có gấp lại."

Lúc giáo sư Điêu Bảo Thụy vén chăn lên, chuẩn bị sửa sang lại thì bỗng nhiên đôi mắt sắc bén của bà nhìn thấy một vết màu đỏ.

Bà lập tức hiểu ra, che miệng trộm cười không ngừng, trịnh trọng nói với Tống Y:

" Y Y à! Tối hôm qua chắc mệt lắm! Con trai bác khẳng định không nặng không nhẹ. Nhanh lên giường nằm lại đi, đừng để mệt mỏi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.