Tiểu Tổ Tông

Chương 42: Hồng hoa



12 giờ trưa, bữa trưa ở nhà họ Thời hôm nay vô cùng phong phú. Rõ ràng chỉ có ba người lớn và một bạn nhỏ Thời Cổn Cổn, nhưng lại làm 18 món ăn.

Nhìn huyết tổ yến cùng với bàn ăn gần như toàn các món bổ máu, Tống Y đi xuống với chiếc váy ngủ gợi cảm bắt đầu hoài nghi đời người.

Không phải chỉ là thân thích của cô đến thôi sao? Sao lại làm long trọng như vậy?

Quan trọng nhất là, Thời Ẩn Chi cũng không phải người thích "bám váy mẹ", tại sao bà Điêu Bảo Thụy lại biết thân thích của cô đến nhỉ?

" Y Y nhà chúng ta tối qua vất vả rồi, ăn nhiều một chút! Không đủ thì trong bếp vẫn còn, bảo đảm đủ ăn!"

Giáo sư Điêu Bảo Thụy gắp một miếng tiết vịt lớn vào bát Tống Y, cười đến nỗi hiện lên nếp nhăn cũng không để ý.

Con trai bà vẫn bình thường, ai ôi, hạnh phúc quá!

Tống Y gật đầu, lời nói của mẹ chồng tương lai không thể không nghe theo. Nuốt một miếng tiết vịt xuống, cô vội vàng múc cho Thời Ấu Nghiên một muỗng súp gà táo đỏ cẩu kỷ, thậm chí còn bỏ cả nửa con gà vào trong bát cô ấy.

" Nghiên Nghiên, cậu ăn nhiều một chút. Mình thấy gần đây sắc mặt cậu không được tốt lắm."

Chị em tốt chính là có phúc cùng hưởng, tôi ăn một miếng thịt thì bạn ăn nửa con gà, tay nắm tay cố gắng ăn hết sạch thức ăn trên bàn.

Thời Ấu Nghiên đang lặng lẽ bón cơm cho Thời Cổn Cổn, giả vờ như không tồn tại. Cô ấy đối mặt với nửa con gà trong bát, dừng một chút rồi đột nhiên hỏi:

" Cổn Cổn răng đã dài rồi, có thể ăn đùi gà."

Bạn nhỏ Thời Cổn Cổn đang im lặng uống canh, tự nhiên trong bát có thêm một cái đùi gà to, còn tặng kèm cánh gà.

Nhìn bọn nhỏ tương thân tương ái như vậy, giáo sư Điêu Bảo Thụy rất thỏa mãn, trong lòng ngập tràn cảm giác tự hào khi được làm bà ngoại và mẹ chồng.

Mở ra Wechat, bà muốn khen ngợi con trai nhà mình!

[ Giường cũng đã lên rồi, máu cũng đã chảy, vậy ước mơ có cháu trai, cháu gái của mẹ cũng không còn xa nữa rồi! Con trai, tiếp tục cố gắng!!!]

Trong trường Đại học Y Dược N, Thời Ẩn Chi đang chuẩn bị bài phát biểu của cuộc họp trao đổi và nghiên cứu đơn thuốc quốc tế lần thứ ba, thấy tin nhắn bà Điêu Bảo Thụy gửi đến, không cần suy nghĩ cũng biết chắc bà đã hiểu lầm.

Ngón tay anh nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi qua.

[ Thân thích của Y Y đến, mẹ chăm sóc cô ấy nhé.]

Giáo sư Điêu Bảo Thụy đang vui mừng ăn cơm, thấy tin nhắn con trai nhà mình gửi đến, tâm tình vui vẻ lúc nãy mất sạch. Thức ăn trong miệng cũng không có mùi vị nữa.

Cái quái gì thế này!!! Hóa ra tối qua hai người chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm thôi à!!!!

Làm bà hao tâm tổn sức tạo cơ hội, thậm chí còn tri kỉ chuẩn bị đồ lót và váy ngủ sexy. Bà cảm thấy một bầu trời nhiệt huyết chảy hết về hướng đông, vứt hết cho chó ăn rồi.

[ Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng.]

Trong lòng rưng rưng soạn tin nhắn gửi đi, giáo sư Điêu Bảo Thụy thở một hơi dài, ánh mắt nhìn Tống Y vô cùng phức tạp.

Tống Y đang vật lộn với huyết tổ yến, liếc mắt một cái lập tức cảm thấy tất cả lông tơ trên người đều dựng hết cả lên. Sau khi nuốt miếng cuối cùng xuống, cô nhanh chóng kiếm cớ rời đi:

" Bác gái, con ăn no rồi ạ! Buổi chiều con còn có việc, con đi trước nhé!"

Giáo sư Điêu Bảo Thụy "ừ" một tiếng, nét mặt ảm đạm, đưa mắt chuyển hướng sang nhìn Thời Cổn Cổn, bỗng nhiên lại có động lực. Thế nào cũng phải khuyến khích Thời Cổn Cổn ăn hết cái đùi gà trong bát.

Lộc cộc chạy lên lầu, Tống Y thở dài một tiếng, tâm tình cũng buông lỏng không ít.

Quần áo hôm qua giặt đã khô, vừa vặn có thể thay bộ đồ ngủ sexy này ra.

Triển lãm tranh 《 Một giấc mộng lớn 》đã kết thúc. Vì mức độ phổ biến của Tống Y gần đây rất cao, cho nên triển lãm đã kéo dài thêm một tuần mới kết thúc.

Ban đầu Tống Y định đến Đại học N để xem tình hình sau khi cuộc triển lãm kết thúc. Nhưng Tống Tự Ninh đã gửi di vật của mẹ cô đến, cho nên cô phải nhanh chóng đi lấy những thứ này.

Nhà của Ngô Ngữ ở thành phố N nhưng luôn để đồ trong nhà chị ấy cũng không tiện. Huống chi còn rất nhiều đồ đạc vẫn được đóng gói, sẽ chiếm diện tích lớn trong nhà chị ấy.

Tống Y gọi điện cho hai người vệ sĩ, rồi lái xe đến trung tâm bất động sản, đem căn biệt thự nhỏ lần trước nhìn trúng dùng danh nghĩa của Ngô Ngữ mua. Sau đó gọi cho công ty chuyển nhà, đến nhà Ngô Ngữ chuyển các đồ vật đến đây.

" Đúng rồi, mấy văn kiện này đều được gửi đến cùng nhau. Chị không mở ra, không phải là lương tâm Tống Tự Ninh bùng phát, chia lại di sản chứ?"

Ngô Ngữ lấy ra một gói hồ sơ màu xanh từ ngăn kéo đưa cho Tống Y, hiếm khi có hứng thú cười nhạo một chút.

Tống Y gật đầu, không lập tức mở ra. Cô cũng không trông cậy vào việc Tống Tự Ninh có thể sửa lại di sản.

Con gái không sánh bằng con trai, lớn không sánh bằng nhỏ, vợ cả kém hơn tuesday.

" Nếu thật sự thay đổi di sản thì có mà heo mẹ cũng có thể leo cây."

Rời khỏi nhà Ngô Ngữ, nhân viên chuyển nhà đặt từng món đồ cồng kềnh đặt lên tầng hai của biệt thự nhà Tống Y, gồm một số đồ dùng trong nhà, dụng cụ vẽ tranh, thậm chí còn có cả áo len.

Ánh mặt trời trên lầu hai rất tốt, xuyên qua lớp kính thủy tinh, khiến cho người cũng tỏa sáng.

Nếu có thể, mùa xuân năm sau cô sẽ trồng thật nhiều hoa hồng trong sân, còn bên góc tường sẽ trồng một giàn tường vi. Đem toàn bộ căn biệt thự nhỏ bọc trong những đóa hoa, giống như trong những câu chuyện cổ tích vậy.

Sau khi nhân viên chuyển nhà rời đi, Tống Y cũng sắp xếp lại đồ vật, mất rất nhiều sức. Ngồi trên sàn nhà duỗi người, đấm đấm lưng, lấy gói hồ sơ màu xanh, cô cầm kéo dứt khoát mở ra.

Không phải chia lại di sản hoặc chuyển nhượng tài sản, mà là một quyển sổ hộ khẩu.

Tống Tự Ninh thỏa mãn tâm nguyện của cô, tách hộ khẩu cô ra.

Thật là, nếu sớm biết đã được gửi đến thì cô cũng không phải đăng kí tên Ngô Ngữ khi mua nhà. Làm bây giờ còn phải đi làm giấy chứng nhận quyền sở hữu.

Tống Y tự giễu cười một tiếng, nhớ đến cảnh tượng bên trong khách sạn Vương thị ở thành phố Y lần trước.

Tống Tự Ninh luôn mồm nói những lời chính nghĩa, nói tuyệt đối không để cô tách hộ khẩu, không cho phép cô rời khỏi Tống gia.

Mà giờ mới chỉ qua mấy ngày đã trở mặt nhanh như vậy.

Sự thay đổi của Tứ Xuyên còn không nhanh bằng Tống Tự Ninh. Ông một chút áy náy cũng không có, ngay cả bức tranh cuối cùng của người vợ quá cố vẽ cũng có thể đem đi đấu giá.

Tống Y có chút nhớ ông bà ngoại. Từ khi mẹ Giải Giai Chiêu nhảy xuống biển tự sát, thân thể hai người vẫn luôn không tốt, cũng từ thành phố Y di cư đến thành phố H.

Nhưng mà gần đây thành phố H ồn ào vụ đánh chó. Ông bà ngoại có nuôi một chú chó lông vàng, dắt chó đi dạo cũng không thuận tiện lắm.

Những năm trước cô vẫn luôn không có nơi ở cố định, phần lớn thời gian đều ở nước ngoài, thời gian bầu bạn với ông bà ngoại rất ít, chỉ có lúc tết mới về nước.

Hôm nay cô đã cùng Thời Ẩn Chi xác định quan hệ, nếu không có gì bất ngờ thì những ngày sau cô sẽ ở thành phố N.

Có lẽ nên tìm một cơ hội đón ông bà đến đây. Vừa vặn cô đã mua căn biệt thự này, di vật của mẹ cũng ở đây, ông bà ngoại ở lại đây cũng rất tốt.

Lúc đang suy nghĩ, Thời Ẩn Chi gọi điện đến.

Tống Y đẩy cửa ra, đi tới sân thượng ban công ngoài trời mới nghe máy.

Giọng nói của anh vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, nhưng nhiều hơn một chút cưng chiều.

Giống như cơn gió mùa đông, vốn lạnh thấu xương nhưng bởi vì xuất hiện nắng ấm, cũng trở nên dịu dàng.

" Mẹ nói buổi trưa em ăn cơm xong thì đi ra ngoài luôn, mọi chuyện đã xử lí xong chưa?

Khóe miệng Tống Y hơi nhếch lên, nặng nề "ừ" một tiếng. Cô dùng sức gật đầu, tóc cũng hất lên hất xuống.

Thời Ẩn Chi chính là Thời Ẩn Chi! Dịu dàng chăm sóc, mọi phương diện đều suy nghĩ cho cô.

Anh không hỏi cô làm gì mà chỉ hỏi đã xử lí xong chưa.

" Tống Tự Ninh gửi di vật của mẹ em đến, chỉ là thiếu mất một bức tranh. Em mua một căn biệt thự nhỏ ở thành phố N, buổi chiều cũng thu dọn lại đồ đạc của mẹ em."

" Bức tranh bị thiếu này bên kia nói thế nào?" Thời Ẩn Chi hỏi tiếp.

" Trước kia xí nghiệp Tống thị xuất hiện nguy cơ khủng hoảng tài chính, cho nên đã lấy tranh của mẹ em đi bán đấu giá. Em đã nhờ chị Ngô tra giúp rồi, muốn mua lại bức tranh của mẹ. Dù sao thì đó cũng là vẽ cho em."

Nhưng chuyện xấu xa của Tống gia Tống Y không muốn Thời Ẩn Chi can thiệp vào. Anh giống như một vị thần tiên, căn bản không cần phải vì Tống gia mà hạ phàm.

Huống chi những chuyện nhỏ nhặt này tự cô cũng có thể làm được.

" Nếu cần thiết hãy nói với anh."

Nghe ra ẩn ý trong lời nói của Tống Y, Thời Ẩn Chi cũng không hỏi thêm nữa, đem chủ để dời đi.

" Mai em có rảnh không? Hôn lễ của Ứng Lý Tưởng và An Nguyệt Sơ được tổ chức vào ngày mai. Chúng ta đi để dính chút không khí vui mừng, cũng học một chút quy trình kết hôn."

Phiền muộn trong lòng Tống Y lập tức biến mất, nói chuyện cũng lắp bắp:

" Học tập, học tập cái gì! Bác gái chắc chỉ nói đùa thôi chứ?!"

" Hôm qua em ngủ không đứng đắn, trên giường nhiễm đỏ, bị mẹ thấy rồi."

Thời Ẩn Chi không nhanh không chậm trần thuật lại sự thật, từng chút từng chút đẩy Tống Y bước về phía trước.

Giống như con hồ ly, từ từ đẩy thỏ trắng nhỏ về cái bẫy mà mình đặt trước.

" Lúc trưa mẹ gọi điện trách anh không ngừng, còn muốn đặt trước với công ty tổ chức hôn lễ."

Nói dối những chuyện như này, Thời Ẩn Chi luôn thuận buồm xuôi gió, một chút áy náy cũng không có.

Anh đối với bên ngoài luôn làm bộ là phần tử trí thức thanh cao, nhưng bên trong lại hoàn toàn không chính trực chút nào.

Trong bụng đều là mực, vừa đen vừa phát sáng.

Ỷ vào sự tín nhiệm của Tống Y, từng bước từng bước dụ dỗ cô tiến vào cái bẫy của mình.

Nhìn xem, sau khi Tống Y nghe những lời Thời Ẩn Chi nói, cô lập tức cảm thấy áy náy.

" Aaaaaa, em cũng không biết sẽ thành thế này! Lúc ngủ em hay lăn lộn linh tinh, có thể lúc ấy đã bị rớt ra giường! Làm thế nào bây giờ! Hay em đi giải thích cho bác gái nhé!"

" Giải thích cái gì? Em không muốn kết hôn với anh sao?" Thời Ẩn Chi lập tức hỏi ngược lại.

Tống Y sững sốt, vội vàng sốt sắng phản bác lại.

" Không có, không có! Em muốn mà!"

" Vậy em còn lo lắng cái gì? Người lớn đều đã gặp rồi, giường cũng đã ngủ chung, ngay cả cơ thể của anh cũng đã bị em sờ rồi. Làm sao, bạn nhỏ Tống Y muốn quỵt nợ hả?"

Đầu bên kia điện thoại Thời Ẩn Chi hơi nhếch môi, tiếp tục dụ "Y" đi sâu hơn.

Tống Y sững sờ, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng quả thật không có gì sai.

Cô đã sờ eo Thời Ẩn Chi, còn ngủ cùng anh trên một cái giường, thậm chí còn để anh đi mua băng vệ sinh giúp.

Tống Y bị Thời Ẩn Chi nói đến mơ hồ, ừ hử một lúc lâu mới gãi gãi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.

Cơn gió thổi tung mấy sợi tóc ra khỏi vai cô, ngay cả chiếc áo choàng cũng bị bay lên một góc áo.

Lá vàng khô héo bay bay trong gió.

Mùa đông đến rồi.

Đầu bên kia điện thoại, Thời Ẩn Chi khẽ cười một tiếng, thanh âm cũng hào hứng như cơn gió mùa đông.

" Y Y, lúc nào em mới có thể dẫn anh đi gặp phụ huỵnh?"

*****

🍉Hôm qua, ngày 8/5 là ngày kỉ niệm một năm mình "debut" nè, huhuhu thế mà do bận quá mà tui quên mất(╥﹏╥)

🍉 Ban đầu tui định edit thêm mấy chương để kỉ niệm ngày này cơ, nhưng tuần này nhiều bài tập quá, tui không thoát ra được. Thế nên mọi người chờ quà vào lần sau vậy❤️🍓🍒

Tui cũng định làm một bài tâm sự dài cơ, nhưng mà thứ lỗi cho một đứa dốt văn và khô khan như tui... không biết nên nói gì nữa, đành kết thúc tại đâyyy( ˘ ³˘)♥

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.