"Theo bản tin mới nhất từ nhà đài, họa sĩ quốc bảo Tống Y không chỉ bị chặt ngón trỏ bên tay phải mà một bên chân cũng bị họa sĩ người Pháp Ernest đánh gãy xương. Phóng viên đã hỏi thăm được từ bên ngoài bệnh viện thành phố N..."
Bật TV lên, các bản tin từ các truyền hình địa phương khác nhau đều đưa tin về vụ bắt cóc lần này của Tống Y.
Trong một khu biệt thự ở thành phố H, ông cụ Giải cùng bạn già đang nhìn chằm chằm vào TV, giống như muốn nhìn ra một cái lỗ mới thôi.
Rõ ràng tối ngày hôm trước vừa đi, tại sao mới đến thành phố N lại xảy ra chuyện lớn như vậy chứ?!
Ông cụ Giải tự nhận mình cả đời sống quang minh chính đại, không thẹn với lương tâm.
Nhưng tại sao trung niên ông phải để tang con gái, đến cuối đời lại phải tận mắt nhìn thấy cháu ngoại phải chịu tội lớn như vậy?
Người ta luôn nói người tốt sẽ được đền đáp, nhưng nguyện vọng duy nhất trên đời này của ông là mong con cháu được bình an, vậy mà lại không thực hiện được.
Một hơi nghẹn ở trong lồng ngực, khiến cho đờm, máu tắc nghẽn lại với nhau mới thành ra ung thư.
Trong giây lát, trong phòng khách yên tĩnh chỉ có âm thanh nói chuyện của phóng viên trên TV bỗng nhiên truyền đến một trận ho khan, giống như muốn ho ra toàn bộ lục phủ ngũ tạng.
Bà nội Tống Y vội vàng cầm nước ấm đến, vỗ nhẹ lên lưng bạn già, phát ra tiếng thở dài khe khẽ gần như không nghe thấy.
Ông cụ Giải cầm chiếc khăn lụa che miệng ho khan hơn nửa ngày, chờ sau khi dừng lại, không ngờ thấy bên trên khăn tay có một vũng máu. Nhưng mà lần này, bên trong dường như còn có cục máu đông nhỏ được ngưng kết lại, số lượng khá lớn.
"Than thở cái gì! Nhanh chóng mua vé máy bay đi, chúng ta phải đi đến thành phố N!"
Nghỉ ngơi một lúc, sau khi dịu lại, ông cụ Giải vỗ một cái lên mặt ghế, mạnh mẽ nói.
7 giờ 15 phút tối ở sân bay thành phố N, Thời Ẩn Chi cúi đầu nhìn thời gian, sau đó tiếp tục nhìn những người đang đi ra.
Anh biết chuyện của tiểu tổ tông nhất định không gạt được nên vốn định chậm chút nữa mới cẩn thận nói chuyện này với hai ông bà, để có một khoảng thời gian đệm giữa. Nhưng không ngờ, chiều nay lúc anh đang chấm bài kiểm tra cuối kì thì bỗng nhận được điện thoại của ông bà.
Từ thành phố H bay đến thành phố N, hai người xưa nay chưa đi máy bay được mấy lần cho nên cũng không biết mua vé máy bay thế nào. Hai người đến sân bay nửa ngày vẫn còn mơ hồ, không có cách nào khác đành phải gọi cho vị hôn phu của cháu gái, cháu rể tương lai - Thời Ẩn Chi.
Thời Ẩn Chi đặt vé máy bay cho hai người, còn gọi video hướng dẫn đến tận lúc hai người lên máy bay mới yên tâm.
Qua thêm sáu phút nữa, cuối cùng Thời Ẩn Chi cũng nhìn thấy ông bà ngoại của tiểu tổ tông.
Hai người đã lớn tuổi, mắt cũng không tốt lắm cho nên vẫn đang nhìn xung quanh.
Giống như chim non đi lạc vào khu rừng nguyên sinh Papua New Guinea, có chút luống cuống lại phải cố gắng thích nghi.
Thời Ẩn Chi bước đi rất nhanh, gần như chỉ trong vài hơi thở anh đã đứng trước mặt ông bà ngoại Tống Y.
"Xe đậu ở bên ngoài, con đưa ông bà đi."
Ông bà ngoại Tống Y không mang theo nhiều hành lí đến. Hai người chỉ mang theo một cái túi xách tay, vội vội vàng vàng chạy đến. Sau khi lên máy bay vẫn cảm thấy có chút không thích ứng, cho nên sắc mặt không được tốt lắm.
Ông ngoại Tống Y gật đầu, ừ một tiếng, sau đó đột nhiên ho dữ dội.
Lần này ho càng nặng hơn so với lúc ở thành phố N, cả cơ thể cũng lắc lư theo cơn ho, trên khăn tay ho ra cục máu nhỏ như cành cây.
Thời Ẩn Chi thấy vậy, nét mặt ngay lập tức trở nên nghiêm túc, đôi mắt đằng sau chiếc kính gọng vàng dường như mang theo những cảm xúc phức tạp mãnh liệt.
Ho ra máu là quá trình chảy máu từ các cơ quan hô hấp bên dưới cổ họng và tống ra khỏi miệng bằng cách ho, chủ yếu gặp trong các bệnh về đường hô hấp.
Cấu trúc của toàn bộ phế quản giống như một cái cây ngược, các phế quản đi vào phổi qua các lỗ thông và được chia thành các phế quản dạng lá, rồi thành các phế quản phân đoạn.
Các phế quản phân nhánh nhiều lần phân nhánh thành các tiểu phế quản, sau đó lại phân thành các nhánh phế quản hẹp dài, cuối cùng lại thành tiểu phế quản.
Cây phế quản rỗng ruột, khoang của nó là một đường dẫn khí.
Hình dạng máu bị ho ra ngoài của ông cụ Giải bây giờ chính là hình dạng của các nhánh phế quản.
Lúc còn đang thực tập, Thời Ẩn Chi đã nhìn thấy một bệnh nhân bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Trong một cơn ho dữ dội, ông ấy cũng ho ra một cục máu giống như các nhánh phế quản, rất nguyên vẹn, cũng rất lớn.
Sau đó cục máu ấy được bệnh viện lấy làm mẫu vật quý, còn vị bệnh nhân bị ung thư phổi giai đoạn cuối kia, không qua bao nhiêu ngày liền chết.
Tiến triển của bệnh ung thư phải nói là rất nhanh, nếu di căn sang các cơ quan khác sẽ làm bệnh nặng thêm, thường gặp nhất là di căn bạch huyết và di căn máu.
"Ai ôi, người đã già, không còn dùng được nữa rồi."
Sau khi ho khan ra máu xong, ông cụ Giải cảm thấy hô hấp của mình hình như thoải mái hơn một chút. Ông lau khóe miệng rồi vội vàng thúc giục:
"Tiểu Thời, nhanh lên, Y Y ở bệnh viện nào vậy? Chúng ta đi nhanh lên một chút."
"Bây giờ đã hơn bảy giờ, qua thời gian thăm khám ở bệnh viện rồi ạ." Thời Ẩn Chi trả lời.
Thời gian đến bệnh viện thăm bệnh nhân có quy định, không vượt quá 7 giờ tối để đảm bảo bệnh nhân được nghỉ ngơi tốt hơn.
Thân phận của Tống Y đặc biệt, cho nên để có thể phục hồi sức khỏe cho Tống Y càng sớm càng tốt, bệnh viện đã rút ngắn thời gian thăm khám đi rất nhiều.
"À, ra là vậy. Vậy Tiểu Thời, ngày mai chúng ta lại đi. Mai mấy giờ bệnh viện mở cửa?"
Sau khi nghe nói không thể đến thăm, tâm trạng của hai ông bà rõ ràng giảm sút đi một chút.
Hơn nửa ngày bôn ba từ thành phố H đến thành phố N chỉ để gặp mặt đứa cháu ngoại bảo bối. Bây giờ không gặp được cho nên tinh thần căng thẳng lộ rõ vẻ sa sút.
Thời Ẩn Chi đưa tay cầm cái túi ông cụ Giải đem đến, hơi mỉm cười nói:
"Không việc gì ạ. Mặc dù đã qua thời gian thăm bệnh nhưng chúng ta vẫn có thể đến bệnh viện ạ."
Một tiếng rưỡi sau, tại khoa chẩn đoán hình ảnh của bệnh viện quân y thành phố N ——
Ông cụ Giải buồn buồn không vui ngồi trên băng ghế trong góc phòng, một mình hờn dỗi.
Ông vốn tưởng rằng cháu gái mình đã tìm được một người bạn đời tốt, nhưng không ngờ đó lại là một thằng nhóc xấu xa!
Ông cụ Giải nghĩ rằng Thời Ẩn Chi có cửa sau nào đó, vì vậy qua thời gian thăm khám vẫn có thể đến bệnh viện gặp cháu ngoại cưng.
Haiz, ông nghìn lần không ngờ đến Thời Ẩn Chi lại trực tiếp đưa ông đến bệnh viện quân y!!
"Ai ôi, ông đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm như trẻ con ở đây làm gì? Tiểu Thời người ta cũng có lòng tốt, mà ông còn cứ khăng khăng không cam lòng như hòn đá cứng đầu trong hố xí vậy!"
Kể từ khi bắt đầu vào khoa chuẩn đoán hình ảnh, bà ngoại Tống Y không ngừng khuyên bảo ông bạn già, nói đến nỗi miệng lưỡi khô khốc mà vẫn thấy ông còn ngoan cố bèn lập tức nổi giận.
Bà xoay mông, con mắt đảo một vòng, dứt khoát không thèm để ý đến ông cụ Giải nữa.
Buổi tối trong bệnh viện không có chuyên gia, chỉ có khoa cấp cứu.
Bên khoa cấp cứu của bệnh viện quân khu này đúng lúc có một bác sĩ là bạn học cũ của Thời Ẩn Chi. Anh nhờ anh ta viết một tờ đơn cấp cứu đi chụp X-Quang.
Phải mất một chút thời gian nữa phim mới ra, Thời Ẩn Chi đi ra ngoài đến một quán cơm nhỏ mua đồ ăn nhanh, đều là một số đồ ăn dễ tiêu hóa.
Trên máy bay cũng cung cấp bữa ăn tối, nhưng ai bảo anh chọc giận ông cụ Giải cho nên bây giờ phải cúi đầu nhận lỗi để có bậc thang đi xuống, đúng không?
Anh có thể hiểu được tâm lý của ông ngoại Tống Y, nhưng hiểu thì hiểu còn kiểm tra thì vẫn phải làm.
Sáng nay Ngô Ngữ gửi tin nhắn đến nói tâm trạng của tiểu tổ tông không ổn định, dường như luôn thất thần.
PTSD - rối loạn căng thẳng sau chấn thương đề cập đến trải nghiệm của chính mình hoặc chứng kiến hay gặp phải một hoặc nhiều cái chết liên quan đến bản thân hoặc người khác, bị de dọa đến mạng sống, bị thương nghiêm trọng, hay sau khi sự vẹn toàn của cơ thể bị đe dọa dẫn đến cơ thể xuất hiện sự trì hoãn cùng với tồn tại chướng ngại về mặt tinh thần.
Trước mắt phía bệnh viện vẫn chưa thực hiện bất kỳ cuộc kiểm tra liên quan về tinh thần nào cho Tống Y, cho nên Thời Ẩn Chi cũng không thể xác định được tình trạng tinh thần hiện tại của tiểu tổ tông là như nào.
Ông cụ Giải là một trong số ít những người thân mà tiểu tổ tông quan tâm. Cô mới thoát ra từ tay Ernest, Thời Ẩn Chi không hy vọng tiểu tổ tông lại bị tổn thương lần nữa.
Cho dù con người vốn dĩ phải chết nhưng Thời Ẩn Chi không hy vọng ông cụ Giải ra đi quá nhanh.
Anh sợ tiểu tổ tông không chịu nổi.
"Ông ngoại, bà ngoại, hai người ăn một chút gì đi! Muộn như này còn chưa ăn, dạ dạy sẽ không chịu nổi đâu ạ."
Trên ghế ngoài hành lang bệnh viện, Thời Ẩn Chi lần lượt mở từng hộp cơm ra, ngay cả đũa cũng bóc ra, cũng kính đưa cho ông cụ Giải.
"Hừ! Không ăn!"
Ông cụ Giải hừ mũi, kiêu ngạo quay lưng lại.
Ngược lại, bà ngoại Tống Y không khách khí, nhận lấy cơm Thời Ẩn Chi đưa đến, liếc nhìn ông bạn già của mình, nói:
"Vẫn là Tiểu Thời tri kỉ! Không như cái ông già này, thế mà lại còn biết chơi trò ngang ngược. Người ta là vì tốt cho ông, đưa ông đi chụp phim, ông lại còn không cảm kích!"
"Này, cái bà già này, tình hình cơ thể tôi thế nào chẳng lẽ tôi lại không biết? Chụp cái gì mà chụp! Lãng phí tiền!"
Ông cụ Giải ngửi thấy mùi cơm, bụng đột nhiên không chịu thua kém kêu lên khiến ông hơi có chút xấu hổ quay người lại lẩm bẩm.
"Tôi còn không phải bởi vì Y Y sao. Nếu Y Y biết được sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của con bé!"
Giải Giai Chiêu đi sớm, cho nên Tống Y đã tự lập từ rất sớm.
Đối với ông cụ Giải, mỗi một lần ông đều im lặng nhìn bóng lưng đã đi xa của Tống Y.
Đứa bé đã lớn rồi, sao trưởng bối có thể làm liên lụy đến nó chứ?
Y Y nhà bọn họ còn đang nằm trên giường bệnh, sao có thể vì bộ xương già này của ông mà lo lắng được?
Thời Ẩn Chi cao hơn ông cụ Giải một cái đầu, anh mở một hộp cơm khác, hơi cúi người cung kính đưa cho ông cụ Giải.
"Không đâu ạ, con còn chưa nói cho em ấy biết. Nhưng hôm nay con cũng phải biết tình trạng cụ thể về cơ thể của ông mới được ạ."
Sắc mặt ông cụ Giải hơi hòa hoãn lại, tay mới chạm đến hộp cơm đã nghe thấy Thời Ẩn Chi nói tiếp:
"Không bằng ông để con bắt mạch được không ạ?"
Lúc 10h06, Tống Y chợt từ trong giấc mộng tỉnh dậy.
Nhìn lên trần nhà, sự kinh hãi trong mắt còn chưa kịp tản đi.
Ban ngày uống và tiêm rất nhiều thuốc, cho nên đầu óc hỗn loạn, mơ màng chỉ muốn chìm vào giấc ngủ.
Không ngờ chỉ mới hơn một tiếng đồng hồ, cô đã sợ hãi tỉnh lại.
Có một con quái vật mắt đỏ đang đuổi theo cô, cái lưỡi của con nó rất dài, mỗi lần liếm đều là nước miếng.
Nó nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của cô, hét to: "Ăn, ăn! Ăn hết tất cả!"
Cô liều mạng chạy nhưng vẫn bị đuổi kịp, ngay lúc ngón tay cô bị cắn đứt, khuôn mặt con quái vật đột nhiên biến thành hình dáng của Ernest, sau đó cô liền tỉnh lại.
Phần lưng ướt đẫm một mảng, Tống Y cảm thấy toàn thân đều toát mồ hôi lạnh.
Yên lặng nằm trên giường. Một lúc lâu sau, Tống Y cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt nhìn trần nhà.
Từ từ quay đầu sang bên phải, nhìn bàn tay phải dưới ngọn đèn sưởi, Tống Y bỗng nhiên thấy yên tâm.