Tiểu Tổ Tông

Chương 67: Cẩu kỷ



Nhà máy Sôcôla trắng Shiroi Koibito tọa lạc cạnh sân bay tại 2-2, Miyanosawa, Phường Nishi, Sapporo, Hokkaido.

Chợ Nijo không lớn. Sau khi đi dạo xong, Thời Ẩn Chi và Tống Y bèn cùng nhau đi đến nhà máy Sôcôla Shiroi Koibito.

Nói là nhà máy nhưng lại không hề có một chút rập khuôn theo phong cách công xưởng mà ngược lại giống như một thị trấn Bắc Âu đầy ắp những câu chuyện cổ tích.

Từ xa nhìn lại có thể thấy được màu đỏ của tường, bên trên còn có các bức phù điêu. Trên mỗi ô cửa sổ đều có hai người tuyết một lớn một nhỏ, giống như tòa lâu đài trong thời kỳ Trung cổ ở Châu Âu vậy.

Bên ngoài lâu đài còn có một tòa tháp đồng hồ, đến giờ là sẽ tự động phát nhạc.

Sau khi đi vào sẽ được đi thăm quan theo quy trình. Bên trong nhà máy có viện bảo tàng trưng bày lịch sử phát triển và quá trình chế tạo Socola. Nếu bạn đặt chỗ từ trước, bạn còn có thể trải nghiệm cách làm một số bánh quy Socola và các loại đồ ăn vặt nhỏ.

Tống Y không giỏi làm các đồ thủ công. So với làm Socola thì cô càng thích ăn hơn.

Nhìn những chiếc bánh quy được làm dưới dây chuyền lắp ráp trong nhà máy qua lớp cửa kính, cô cảm thấy thán phục, đồng thời cũng lại càng muốn ăn bánh quy Shiroi Koibito hơn.

Những ngôi nhà hình viên kẹo đủ màu sắc sặc sỡ, những đoàn tàu hơi nước đi tới đi lui trong công xưởng.

Giống như đang trôi ngược thời gian, tất cả đều trở về những năm 1978.

Những tòa nhà cổ tích xung quanh nhà máy đều được các du khách lui đến chụp ảnh. Có lẽ do nguyên nhân nghề nghiệp nên Tống Y không có cảm tình gì với máy ảnh.

Cho đến ngày nay, vẫn có những người nông cạn cảm thấy khi có máy quay phim thì loại nghề như họa sĩ có cũng được không có cũng được này nên biến mất.

Tuy nhiên hiện nay hầu hết những người ra ngoài du lịch đều chụp ảnh khắp nơi. Nếu như không phải vài năm trước báo chí phê phán gay gắt việc các khách du lịch viết vẽ bừa bãi ở các khu danh lam thắng cảnh thì có lẽ bây giờ sẽ có rất nhiều người trong nước đến chỗ nào cũng muốn viết một câu -- XX nào đó đã ghé thăm nơi này.

"Chi Chi, anh có muốn chụp ảnh không?"

Tống Y tự nhận mình là một người rất lý trí. Cô không thích chụp ảnh nhưng cũng không thể tước đoạt quyền lợi chụp ảnh của Thời Ẩn Chi.

Nếu như Thời Ẩn Chi muốn chụp ảnh, cô không chỉ cho phép mà còn giúp anh chụp một bức ảnh thật đẹp trai, còn tặng kèm theo bản photoshop nữa.

"Sao lại hỏi ngược lại anh rồi?"

Trong tay Thời Ẩn Chi cẩm không ít thứ. Bên trái là ba cái túi giấy, bên phải còn đeo một chiếc túi lớn hơn một chút, tất cả đều là đồ ăn nhẹ Tống Y mua.

Đồ ăn vặt không phải để ăn mà ở chỗ có nhiều chủng loại và quá trình hài lòng khi bạn mua chúng.

"Bởi vì em là cô gái dịu dàng đáng yêu lại biết quan tâm nên chỉ muốn chụp ảnh cho anh thôi!"

Tống Y nói xong bèn hất cằm lên, hồn nhiên giống như một người làm chuyện xấu, ỷ vào sự cưng chiều của Thời Ẩn Chi mà không kiêng nể gì.

"Không cần đâu, cuộc sống là của mình chứ không phải để cho người khác xem."

Thời Ẩn Chi không có hứng thú lớn đối với việc chụp ảnh. Anh đặt chiếc túi trong tay phải xuống đất rồi lấy một gói khăn giấy từ trong túi áo ra, thuần thục lau miệng cho tiểu tổ tông.

Cô giống như một người bạn nhỏ vậy, ăn bánh quy còn có thể để dính lên mép.

Bây giờ phần mềm xã hội đã phổ biến, rất nhiều người có thói quen phơi bày không gian cuộc sống của mình trên mạng xã hội.

Thật giống như phơi bày càng tốt thì lại càng chứng minh mình sống rất tốt, trong cuộc sống thực tế cũng có thể tốt đẹp như trên ảnh.

Chụp ảnh cũng tương tự như vậy.

Sau khi chụp ảnh thì đăng lên là xong, không xem lại nữa chứ đừng nói là suy nghĩ lại.

Đời người nói dài thì dài mà nói ngắn thì ngắn, nhưng mà cũng chỉ được trong mấy chục năm. Rất nhiều người, rất nhiều địa phương lần đầu tiên trông thấy có lẽ cũng là lần cuối cùng.

Người đẹp dễ già, còn pháo hoa thì dễ tàn.

Ở trên mạng phơi bày cuộc sống còn không bằng quý trọng những gì trước mắt. Hãy nhớ đến những khoảnh khắc tốt đẹp để rồi sau này khi nghĩ lại đều là những nụ cười đầy ngọt ngào.

Socola của Shiroi Koibito rất nổi tiếng, kem ly cũng không tệ. Trong nước mặc dù cũng có bán sản phẩm của Shiroi Koibito nhưng phần lớn đều khó phân biệt thật giả.

Vốn dĩ Tống Y muốn mua hơn hai mươi hộp để sau này tích trữ ăn dần. Nhưng lúc nghiêng đầu thấy trên người Thời Ẩn Chi treo nhiều túi giấy thì cô đột nhiên bẻ một miếng Socola trắng rồi nhón chân lên đưa vào trong miệng anh.

"Xin lỗi anh, Chi Chi."

Thời Ẩn Chi cho rằng lương tâm của tiểu tổ tông trỗi dậy, muốn xách túi giúp anh. Lúc anh đang muốn từ chối bèn nghe thấy tiểu tổ tông lý lẽ ngay thẳng nói:

"Anh ăn Socola của em thì phải giúp em xách Socola, thiểu một hộp cũng không được."

Thời Ẩn Chi:...Được rồi.

Hai tay của anh đã không thể nào xách thêm được nữa, cho nên anh đặc biệt mua một chiếc balo trong khu mua sắm để đựng toàn bộ bánh quy, socola, phô mai... Tống Y mua.

"Trở về khách sạn ngắm cũng được."

Phòng khách sạn bọn họ đặt nằm trên cao, có thể thấy cảnh đêm xung quanh đây.

Cửa hàng ở Sapporo đóng cửa cũng sớm, hầu như tất cả đều đóng cửa vào khoảng bảy giờ tối, chỉ có một số cửa hàng tiện lợi 24/24 vẫn hoạt động thôi.

Mặc dù chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở đây không lớn so với ở Trung Quốc, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn khiến người ta không chịu nổi.

Nhất là khi chân Tống Y mới bị thương, cho dù đã bình phục thì cũng phải chăm sóc rất kỹ, đi đường nhiều như vậy chân cũng không chịu nổi.

Vận động quá độ sẽ khiến cho bắp chân và mắt cá chân bị căng ra, sau khi bắp chân trở nên thô to thì cô lại khóc sướt mướt nói muốn giảm cân mất.

Còn có vết thương ở ngón tay nữa. Tất cả đều khiến cho Thời Ẩn Chi không thể yên tâm.

"Đi dạo một lúc nữa đi!"

Tống Y nhón chân lên nũng nịu, đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ mong đợi giống như bầu trời đầy sao nhìn anh.

Cô biết Thời Ẩn Chi thích nhất bộ dạng này của mình. Mỗi làn cô làm như vậy anh luôn buông vũ khí đầu hàng trước.

"Em đấy!"

Thời Ẩn Chi vừa giận lại vừa không thể làm gì khác hơn là cưng chiều.

Anh chỉ có thể thỏa hiệp, nhượng bộ Tống Y hết lần này đến lần khác, thậm chí còn giơ hai tay đầu hàng.

"Chi Chi, anh là tốt nhất!"

Được tiện nghi lại còn khoe mẽ đích thị chính là Tống Y.

Lúc trên đường về hai người không ngồi Jr. Thời Ẩn Chi bắt xe trên App rồi dừng lại ở chợ đêm cách khách sạn 2-3 km.

Sau khi xuống xe, Tống Y bèn kéo tay Thời Ẩn Chi nhìn xung quanh.

Dưới thời tiết se lạnh, hơi nóng không ngừng bốc lên của món mì oden trông thật hấp dẫn.

Ngoài ra còn có nhiều loại bánh rán đã được ướp gia vị từ trước. Sau khi được đặt lên vỉ sắt, bánh sẽ ngay lập tức trở nên vàng ươm, tỏa ra hương thơm quyến rũ.

Ngành chăn nuôi ở Hokkaido rất phát triển, các sản phẩm từ sữa cũng được coi như đứng đầu Nhật Bản.

Thời Ẩn Chi sợ Tống Y lạnh cho nên đã mua một bình sữa nóng cho cô cầm tay.

Kết quả Tống Y mới ôm không được hai phút đã đưa sữa cho Thời Ẩn Chi cầm còn mình thì móc ra một xấp yên Nhật nhỏ, chạy chậm đến cửa hàng bán mì oden.

Thời Ẩn Chi canh trừng ở đó không gần không xa, nhìn cô dùng tiếng Nhật sứt sẹo khoa tay múa chân, vất vả lắm mới để cho cô bán hàng biết mình muốn mua một phần. Đột nhiên anh cảm thấy cô đáng yêu biết bao.

Chờ lúc Tống Y đi ra trong tay đã cầm một bát mì oden đầy, tay còn lại đang cầm cuộn tre ăn.

"Đừng ăn nhiều quá, buổi tối sẽ không tiêu hóa được."

Thời Ẩn Chi không hạn chế sức ăn của Tống Y, nhiều nhất cũng chỉ nhắc nhở đôi câu. Nếu tiểu tổ tông coi lời này như gió thoảng qua tai vậy anh cũng không có cách nào.

Đồ linh tinh trên tay quá nhiều, Thời Ẩn Chi đặt một vài túi xuống đất, lấy một tôi găng tay mỏng hơn trong túi xách ra.

Bởi vì ăn mì oden mà găng tay dày quá thì không dễ cầm đũa nên bây giờ Tống Y đã tháo hết găng tay ra. Đôi bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn như cây hành trở nên trắng nõn hơn trong gió tuyết, ngoại trừ trên ngón trỏ có vết khâu trông có hơi dữ tợn một chút.

Chờ Tống Y ăn xong cuộn tre và bỏ vỏ tre vào trong thùng rác, Thời Ẩn Chi mới đeo đôi găng tay mỏng màu xanh da trời lên cho cô.

Anh không hỏi ý kiến của tiểu tổ tông, phản đối cũng vô hiệu, bắt buộc phải đeo lên.

"Em chỉ tháo ra một lúc lúc ăn mì oden thôi, lát nữa em sẽ đeo lên mà."

Tống Y biết Thời Ẩn Chi đau lòng cô, anh còn cảm thấy đau xót cho vết thương trên tay hơn cô nhiều. Nhưng cho đến giờ anh cũng không hỏi, chỉ cố gắng hết sức chăm sóc cô từng chút một.

Nhưng có lúc Tống Y cảm thấy anh căng thẳng quá mức. Cởi găng tay xuống khoảng 10 phút cũng không có gì đáng ngại.

"Một lúc cũng mà thời gian. Bị lạnh một lúc khiến cho mạch máu không chịu nổi thì phải làm thế nào?"

Thời Ẩn Chi nhìn thì có vẻ dịu dàng, không nóng nảy nhưng thực tế anh lại giống như một dòng nước suối, trong lúc vô tình có thể mài mòn cả hòn đá.

Chuyện liên quan đến nguyên tắc, anh sẽ không nhượng bộ một chút nào.

Chờ sau khi Tống Y ăn xong mì oden, hai người lại tùy ý đi dạo thêm mấy cửa hàng nữa. Lúc này đã gần bảy rưỡi, đèn huỳnh quang trên khắp các nơi ở Sapporo cũng đã sáng lên.

Thời Ẩn Chi đưa tiểu tổ tông đi chậm về phía khách sạn.

Trên bầu trời đêm vẫn còn tuyết rơi, xa xa ở các quán ven đường có các người dân bản xứ đang uống rượu, ồn ào náo nhiệt.

Đèn đường màu cam mang theo vẻ ấm áp, ngay cả những bông tuyết đang bay xuống cũng trở nên dịu dàng.

Tuyết rơi rất dày, khi bước xuống chân sẽ bị lún xuống thật sâu.

Thỉnh thoảng đi ngang qua cửa hàng, hai người còn có thể ngửi thấy mùi thức ăn đang bay lên.

Tống Y hơi cắn môi, nheo mắt hít hà mùi hương trong không trung. Cô cảm thấy trong không khí dường như tràn ngập mùi thơm của Ishikari, súp Sanpei, cua hoàng đế, mì ramen và sò điệp nướng.

"Còn đói sao?" Thời Ẩn Chi hỏi.

Tống Y lắc đầu, chiếc mũ màu đỏ to đùng trên đầu cô cũng lắc lư theo.

"Không đói. Chỉ là ngửi thấy mùi thơm cho nên mới muốn ăn thôi, nhưng em đã ăn no rồi."

Tống Y ăn bao nhiêu cũng không béo, lúc có khẩu vị có thể ăn được ba bát cơm. Tuy lúc nào cô cũng kêu muốn giảm cân nhưng tỷ lệ cơ thể cô vẫn hơi gầy.

Ở trong Trung y thì đây là người có dạ dày mạnh nhưng lá lách yếu, ăn bao nhiêu cũng không hấp thu được.

Một con đường nếu đi một mình sẽ cảm thấy dài dằng dẵng, nhưng nếu hai người đi với nhau sẽ cảm thấy ngắn ngủi.

Cô cảm thấy còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy khách sạn Keio ở quảng trường Sapporo trước mặt.

Người phục vụ trong khách sạn rất nhiệt tình, thấy trên tay Thời Ẩn Chi xách hết túi này đến túi khác bèn vội vàng đi đến hỏi xem có cần giúp hay không.

Những thứ mua hôm nay chủ yếu là để mang về nước. Điểm dừng tiếp theo hai người muốn đến là Otaru, mang nhiều đồ quá cũng không tiện.

Sau khi suy xét, Thời Ẩn Chi chuẩn bị gửi đồ ăn vặt đã mua ở nhà máy Socola Shiroi Koibito về nước trước.

Hai phòng đơn có môi trường rất tốt. Mặc dù là phòng đơn nhưng giường rất lớn, có thể đủ cho hai người nằm.

Gần bệ cửa sổ còn có một chiếc sofa nhỏ, cửa sổ thủy tinh rất lớn, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của Sapporo.

Mặc dù ngón tay Tống Y đã được nối lại nhưng trước mắt vẫn chưa thích hợp đụng vào nước.

Sau khi lấy băng gạc quấn kĩ các ngón tay của Tống Y, Thời Ẩn Chi lại lấy màng bọc kín thêm một lớp nữa, rồi đeo găng tay cao su sáu phân rưỡi trong y tế lên, sau đó còn phải buộc một sợi dây cao su xung quanh cổ tay cô.

Nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, rất sợ bị thấm vào một giọt nước.

Tống Y giơ năm ngón tay phải ra đưa lên nhìn cẩn thận một chút, sau đó đột nhiên tháo sợi dây chun màu hồng trên cổ tay ra.

"Em thấy trên mạng nói nếu nhìn thấy trên cổ tay của con trai đeo dây buộc tóc thì có nghĩa người ấy là hoa đã có chủ. Cho nên Chi Chi, anh phải đeo cái này thật tốt đấy!"

Nói chung con trai rất khó mà thích màu hồng, cho nên cũng bài xích màu hồng một cách tự nhiên.

Nhưng mà Thời Ẩn Chi lại không như vậy. Anh nhận lấy sợi dây màu hồng trong tay Tống Y rồi dứt khoát đeo lên cổ tay, hỏi:

"Đeo dây buộc tóc thì chứng tỏ là cây đã có chủ, vậy dùng cái gì mới có thể chứng minh hoa đã có chủ?"

Vấn đề này Tống Y cũng chưa từng nghĩ ra. Lúc cô cúi đầu suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy cằm khẽ được nâng lên, sau đó chạm phải một đôi môi ướt át.

Giống như hời hợt nhưng lại dâng lên những gợn sóng lăn tăn.+

"Như này có phải không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.