Tiểu Trư Tầm Thân Ký

Chương 27: Tân sinh



Đỗ Ninh cảm giác mình ngất đi một lát thôi, lúc thanh tỉnh lại, phát hiện hai người đổi vị trí cho nhau, hắn ở phía trên, Tiểu Trư ở phía dưới.

Cái thứ nóng rực kia còn đang trong thân thể của hắn, Đỗ Ninh rên rỉ một tiếng, từ phía trên nhìn xuống dưới, nụ cười trên mặt Tiểu Trư sao đáng ghét như vậy?

“Tự ngươi động động được không? Phải nắm vững tốt lực đạo, ta quá dùng sức ngươi sẽ chịu không nổi.”Tiểu Trư quan tâm nói, Đỗ Ninh á khẩu không trả lời được, gia hỏa này thật đúng là cái gì cũng có thể nói ra miệng!

“Cứ như vậy, từ từ đến.”Tiểu Trư cầm eo Đỗ Ninh, nhẹ nhàng nâng lên lại đặt xuống, Đỗ Ninh đỏ mặt thở dốc, chân dường như phát run, cái tư thế này, toàn thân đều bại lộ ở tầm mắt Tiểu Trư, thật sự là… Rất xấu hổ.

Ngược lại Tiểu Trư không cảm thấy thế, bộ dạng của y rất hưởng thụ, từ từ giúp Đỗ Ninh đong đưa thân thể.

Tiếp nhập quá sâu khiến Đỗ Ninh chịu không nổi, hơn nữa hắn nhìn thấy phân thân của mình hiên ngang đứng thẳng, theo thân thể lên xuống mà dao động, run rẩy, đầu chóp đã tiết ra chất lỏng trong suốt, thật sự xấu hổ, khóc lên, Tiểu Trư thở dài, xem ra chuyện này lười biếng không được, y ôm Đỗ Ninh lật người, nhẹ nhàng lật hắn nằm sấp, chính mình quỳ gối phía sau hắn.

“Đừng khóc a, ngươi nhìn, nó vẫn luôn cao hứng như thế.”Tay Tiểu Trư vuốt ve phân thân Đỗ Ninh, lại kích thích hắn run rẩy một trận.

“Còn có nơi này, rất thích ta nha.”Y đem thứ cứng thẳng của mình lần nữa từ từ tiết nhập dũng đạo chặt chẽ của Đỗ Ninh, Đỗ Ninh rên rỉ thút thít, nhưng nước mắt này cũng không phải vì thống khổ.

Tiểu Trư say đắm hưởng thụ thân thể Đỗ Ninh, thật ra thì y rất có kiên nhẫn với chyện mình thích, hơn nữa có lực bền bỉ, tỷ như luyện võ, sẽ hết sức chuyên chú mà ăn, ăn cơm, sẽ hăng hái bừng bừng mà ăn, hiện tại, y toàn tâm toàn ý thăm dò thân thể Đỗ Ninh, vì từng cái phát hiện mới mà hưng phấn không thôi.

Đỗ Ninh thả lỏng bản thân bị y nắm trong tay, theo động tác của y mà rên rỉ, khóc, gào thét, xin tha, hắn không biết mình sẽ có lúc phóng túng như vậy, cũng không dám tưởng tượng mình sẽ cùng người khác làm ra chuyện lạ thường như vậy. Hiện tại hết thảy đều thoát khỏi tình trạng bình thường, mà hắn không hề câu nệ nữa, hoàn toàn tách mở bản thân trước mặt Tiểu Trư, từ thân đến tâm.

Hắn tín nhiệm y.

Mà Tiểu Trư cũng đáng được hắn tín nhiệm.Sau khi Đỗ Ninh bạo phát một lần, y chăm sóc nơi đã phóng thích mình, mặc dù thể lực y rất tốt, làm tiếp mấy canh giờ không thành vấn đề, nhưng Đỗ Ninh sẽ chịu không nổi. Bọn họ đã rất vui vẻ, sau này thời gian còn rất dài, Tiểu Trư không vội.

Thân thể xích lõa của hai người gắt gao ôm lấy nhau, Tiểu Trư săn sóc kéo chăn qua đắp kín hai người, Đỗ Ninh vẫn đang khẽ khóc nức nở, cánh tay hắn bám cổ Tiểu Trư, chủ động ôm y, Tiểu Trư rất hài lòng tiến bộ như vậy, phải biết rằng Đỗ Ninh chưa từng chủ động như vậy đâu.

Quả nhiên tiến thêm một bước là đúng, hiện tại y chính thức có được hắn, Đỗ Ninh hoàn toàn giao ra bản thân, hắc hắc, không cần nữa lo lắng hắn sẽ chạy mất, thời gian dài sau này có phiếu cơm bảo đảm rồi…

Sau khi Đỗ Ninh tỉnh lại lần nữa, cảm giác mình giống như nằm một giấc mộng hoang đường, hắn làm sao có thể như vậy… như vậy chứ…

Nhưng bên cạnh là cơ thể ấm áp xích lõa của Tiểu Trư, chính hắn cũng hoàn toàn xích lõa, hết thảy đều nhắc nhở hắn giao hoan lúc trước là chân thực. Nhưng …

“Tiểu Trư?”Đỗ Ninh vỗ vỗ mặt Tiểu Trư, người nầy trong miệng ngậm một đầu ngón tay hắn, ngủ rất ngon, lại thỉnh thoảng mài mài răng, khiến cho Đỗ Ninh ngưa ngứa, nghĩ đến chuyện hai người đã làm, Đỗ Ninh sao cũng cảm thấy động tác này rất mập mờ.

Hắn dùng lực rút ngón tay ra, Tiểu Trư bị lộng tỉnh, mở mắt, sau chốc lát mơ hồ, nhìn hắn nở nụ cười sáng lạn.

Đỗ Ninh chính là không có biện pháp với khuôn mặt tươi cười của Tiểu Trư, lại bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, cùng y hôn môi, một hồi lâu mới đột nhiên tỉnh ngộ, đưa tay ngăn chặn cái miệng của y, thấp giọng hỏi: “Làm sao ngươi …”

Hắn muốn hỏi làm sao ngươi hiểu được chuyện như vậy? Vừa nghĩ tới cảnh hai người kích tình ôm nhau, hắn liền miệng đắng lưỡi khô, không hỏi tiếp.

Tiểu Trư lười biếng cười: “Tiểu Hầu Tử dạy nha.”

“Tiểu Hầu Tử?”

“Ừ.”

“Dạy lúc nào?”Đỗ Ninh kỳ quái, tựa hồ là Tiểu Trư tỉnh dậy liền không giống lúc trước, chẳng lẽ y nói Tiểu Hầu Tử báo mộng cho y?

“Tối hôm qua bọn họ đã về rồi.”

Đỗ Ninh kích động– trong động phủ có người khác? Mà hắn lại cùng Tiểu Trư…

A nha nha! Tiểu Trư đáng chết này! Đỗ Ninh xấu hổ không chịu nổi, tựa hồ cảm thấy Tiểu Trư nói chính là chủ nhân kia sẽ lập tức từ cửa phòng bếp bước vào, mà hắn lại cùng Tiểu Trư trần trụi ở trong chăn!

“Chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi không nói cho ta!”Đỗ Ninh luống cuống tay chân bò dậy mặc y phục, Tiểu Trư nhức đầu, chậm rãi nói: “Ngươi ngủ thiếp đi nha.”

“Nhưng sau đó ngươi…”Rõ ràng không phải có người ở đấy sao? Tiểu Trư còn làm loạn, vừa nghĩ tới mình từng lớn tiếng rên rỉ khóc lóc, nói ra những lời không biết thẹn…, Đỗ Ninh liền hận không thể đâm đầu vào thạch bích!

“Không quan hệ, hai người kia cũng làm ở đây nha.”Tiểu Trư giải thích.

Đỗ Ninh hóa đá.

Tiểu Trư thở dài, sao hắn thích xấu hổ như vậy a, hại y đợi ngày này, đợi thật lâu, hơn nữa cũng đã làm chuyện thân mật nhất, hắn vẫn là để ý người khác như thế.

“Không cần lo lắng nữa, bọn họ chỉ trở lại một chút, có thể hiện tại đã đi rồi.”

“A? Có thật không?” lúc này Đỗ Ninh mới hơi buông lỏng, lại thúc giục Tiểu Trư mau đi xem một chút, bọn họ có phải thật đi hay không, tốt nhất bọn họ phải đi trước, không phát hiện mình và Tiểu Trư làm loạn trong phòng bếp… Thật sự mắc cỡ chết người!

Tiểu Trư mặc khố tử lên, thoáng cái đến phía trước xem qua, trở lại báo cáo: “Đi rồi.”

“Đi rất lâu rồi sao?”

“Hẳn là thế.”Tiểu Trư nhức đầu, hai gia hỏa kia, cho dù chỉ trở về một đêm, cũng làm cho phòng ngủ rối tinh rối mù, hại y còn phải thu dọn. Hừ, xem ra nơi này thật sự không thể ở, y muốn dẫn Đỗ Ninh ra ngoài tìm nơi ở.

Đỗ Ninh thanh tỉnh lại, rên rỉ một tiếng lại ngã xuống giường, phóng túng quá độ kết quả là thắt lưng đau quá a, còn có chỗ đó, cũng trướng trướng, nói không rõ là cảm giác gì, điều kỳ quái nhất chính là, còn có mùi dầu vừng…

Tiểu Trư săn sóc nấu nước nóng cho Đỗ Ninh tắm, y nhìn gương mặt Đỗ Ninh do trong hơi nước mà trở nên đỏ bừng, trong lòng ái mộ, thì ra thích một người là cảm giác như thế, trước đây nhìn Tiểu Hầu Tử liều chết quấn Long Ấn, lại cảm thấy hắn buồn cười, thì ra yêu một người, thật sự sẽ nguyện ý thời thời khắc khắc thủ ở bên cạnh hắn, nhìn hắn, hôn hắn, vỗ về hắn…

Đỗ Ninh bắt được tay Tiểu Trư, mặt càng đỏ hơn, gia hỏa này, sờ tới chỗ nào a!

“Ngươi không phải lại nhớ tới tên kia chứ?”

“Hử?”

“Cái gã bại hoại tên Trầm Uyên gì đó.”

Đỗ Ninh nhíu nhíu lông mày, hắn bây giờ, bị ngâm trong hạnh phúc tràn đầy, cho dù còn nhớ tới người kia, cũng sẽ không còn cảm giác đau.

“Ta không nhớ hắn.”

“Có muốn đi kết thúc với hắn không?”Tiểu Trư nhìn hắn: “Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, hắn không thể khi dễ ngươi, ngươi có lời gì, cũng có thể nói rõ ràng với hắn, muốn mắng hắn thì mắng, muốn giáo huấn hắn, ta tới.”

Đỗ Ninh cảm động nhìn y, Tiểu Trư thật ra thì cái gì cũng hiểu, y chẳng qua là… Lười biểu đạt, nếu như y nguyện ý, cái gì cũng có thể làm được.

“Không cần, thật ra thì suy nghĩ một chút, lúc ấy chủ yếu là lỗi của ta, ta không nên chống đối phụ thân như vật, chọc tức thân thể của ông.”nước mắt Đỗ Ninh từng giọt từng viên rơi vào trong nước nóng.”Trần Uyên không giống ta, hắn lập tức hối lỗi, không làm cho phụ mẫu tức giận. Nếu như ta cũng có thể làm như vậy, phụ thân ta sẽ không phải chết, mẫu thân cũng sẽ không…”Hắn nghẹn ngào nói không được, Tiểu Trư thả tay xuống gáo nước, im lặng nhìn hắn, chờ hắn dần dần bình tĩnh lại.

“Hắn chẳng qua là tương đối khéo đưa đẩy, hắn vẫn như vậy, cũng không thể nói hắn là người xấu, nhưng ta và hắn không giống nhau.”Đỗ Ninh lau khô nước mắt, đúng vậy a, hắn thật ra thì đã tương đối hiểu rõ Trần Uyên, phương pháp hai người xử lý vấn đề, vẫn là bất đồng. Hắn quá mức thẳng thắn, mà Trần Uyên giỏi thay đổi.

Năm năm chia lìa, nỗi dằn vặt sống và chết, đã khiến Đỗ Ninh hoàn toàn bỏ qua ái năm đó, sau khi trải qua cô độc tịch mịch đằng đẵng, hắn có Tiểu Trư.

Hiện tại, hắn toàn tâm toàn ý yêu y, mà Tiểu Trư cũng đáng được hắn quý trọng.

Tắm rửa xong, Tiểu Trư lấy ra một bộ y phục tơ tằm thuần bạch đưa cho Đỗ Ninh mặc.

“Cái này là của ai?”Đỗ Ninh kinh ngạc, chất liệu y phục này vô cùng sang trọng, mặc lên người như vân như nước, nhẹ nhàng thoải mái.

“Long Ẩn.”

“Hả, ngươi lấy y phục của chủ nhân cho ta mặc, có thể sao?”

“Hắn nói có thể nha, hắn còn nói đồ đạc trong khố phòng cũng có thể tùy tiện lấy.”Tiểu Trư dùng nước Đỗ Ninh đã tắm qua để tẩy rửa, thân thể xích lõa nhảy ra, Đỗ Ninh vội vàng dời mắt đi chỗ khác.

“Ha hả, ngươi còn có cái gì chưa nhìn?”

Mặt Đỗ Ninh đỏ đến phát nóng, gia hỏa Tiểu Trư, làm sao đột nhiên trở nên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.