Chịu không nổi, bên trong nơi đó thật chặt nhỏ, dường như có phải là nơi mà nam nhân có thể cảm nhận được sự khoái hoạt hay không, Liễu Dật Hiên điên cuồng lắc đầu, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi cùng hòa nhịp với sự luật động của hắn.
Một chút rồi lại một chút, đỉnh phân thân kia nặng nề vô cùng chuẩn xác đánh vào nơi khiến cho y không thể không thét lên chói tai, mỗi lần hắn tiến nhập trong cơ thể Liễu Dật Hiên dường như cảm thấy nội bích của bản thân mình bị đỉnh phân thân kia làm lõm vào bên trong. Cảm giác ngứa ngáy không còn khiến y thấy khó chịu nữa, chỉ còn khoái cảm thư sướng mãnh liệt xung quanh nơi đó khiến y nhanh chóng có cảm giác như đang được lên tiên, như một cơn lốc càn quét đi lí trí.
“A a a a a….”
Rốt cuộc không nhịn được mà phải kêu to, đồng thời trong lúc bắn ra bạch trọc lần thứ nhất trên đùi, Liễu Dật Hiên nhất thời cảm thấy cả người mình giống như đang rơi vào một khoảng không vậy, thân thể trở thành một vật thể nhẹ tênh không xác định.
“Đừng…aaa…”
Bởi vì vừa mới cảm nhận một sự khoái cảm mãnh liệt, ý chí thấy cơ thể không thể cử động được chút nào, phát hiện có một dòng bạch trọc nóng hổi từ trong cơ thể mình chảy ra, khoái cảm cực điểm đánh sâu vào cơ thể y khiến y suýt nữa thì ngất đi, nhưng vẫn còn có thể chảy ra được? Khiến cho tinh thần của y hỗn loạn mà ngừng hoạt động.
Dược tính chết tiệt kia, cuối cùng cũng kết thúc.
“Hô….hô…hô…”
Sau khi hết mệt mỏi, hai nam nhân cùng thở dốc mãnh liệt vẫn bị mồ hôi dính chặt lại với nhau, đánh giá sắc mặt ửng hồng lẫn nhau.
Thích Đại Dũng đỏ mặt dĩ nhiên bởi vì ngượng ngùng, tuy rằng ban đầu là hắn không tình nguyện bị bắt buộc làm loại chuyện kia, chỉ là sau khi khoái cảm còn lưu lại, hắn tựa hồ so với nam nhân xinh đẹp kia càng chủ động tham luyến thưởng thức sự hoan ái này. Ánh mắt khép hờ hồi tưởng lại khoái cảm cực độ kia, gương mặt chất phác hiền hậu đột nhiên hé lên một nụ cười yếu ớt.
Mà Liễu Dật Hiên đỏ mặt là vì tức giận.
Vừa mới rồi vì không chịu đựng nổi mà hướng nam nhân kia cầu hoan, nói ra những lời nói dâm ngữ như đang ở trong mộng xuân. Đây chính là vết nhơ duy nhất trong suốt kiếp sống hai mươi năm của y mà y không thể nào tha thứ được.
Nhìn nam nhân thô lỗ dưới thân mở to mắt, dẫn theo một cái nhìn mê dại còn không quên đặt tay lên trên người mình mà an ủi, Liễu Dật Hiên đối với nam nhân đang giữ chặt lấy cơ thể mình nhất thời chỉ thấy buồn bực cùng xấu hổ. Sau một lúc khủng hoảng, sát ý trong lòng đột ngột lại nổi lên…
Không thể để cho hắn sống sót, vạn nhất một ngày hắn nói ra với những người khác là bản thân đã từng thượng qua Thần Vũ Đại Tướng Quân uy chấn thiên hạ của Đại Tống, đến lúc đó thì y còn mặt mũi gì? Phụ thân huynh đệ của y còn có mặt mũi gì? Quân đội Đại Tống còn có uy nghiêm gì?
Nghĩ như vậy, Liễu Dật Hiên lén lút lấy ra tiểu đao đã được chuẩn bị trước, là vừa rồi hắn lấy trộm đao dùng để cắt thuốc để sẵn bên người bởi vì y đề phòng nam nhân này nửa đêm xông vào phòng nửa đêm đánh lén, phòng bị sau khi mình bị hãm hại. Đang định đợi lúc hắn đang vô thanh vô thức chìm trong mộng đẹp thì chấm dứt tính mạng của hắn, nam nhân dưới thân đột nhiên mở mắt ra.
Ánh mắt thuần khiết như nước, ôn nhu như ngọc, là vô hại như vậy, tròn suốt, đơn thuần mà lại quyến luyến không rời không nỡ rời xa hình ảnh khuôn mặt mình in ngược trong mắt hắn.
Liễu Dật Hiên hơi run tay một chút, dù sao theo đạo nghĩa mà nói, nam nhân này chính là ân nhân cứu mạng của y. Đang lúc chần chờ nhất thời này, cánh tay không tự giác mà mất hết sức lực, băng phù trong cơ thể chợt khiến cho y toàn thân cảm thấy căng cứng, loại ngứa ngáy chết tiệt này dường như lại bắt đầu quay trở lại.
Ông trời đúng là thích trêu người mà. Cái loại dược hiệu chết tiệt kia cuối cùng phải tra tấn y bao nhiêu lần nữa mới có thể giải hết?
Y cũng không muốn sau này phải ngày ngày trở thành một nam nhân khác thường phải hướng nam nhân khác cầu hoan.