Tiểu Trượng Phu

Chương 24



Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Tuyết Lâm

Trường đình cùng đoản đình xen khẽ, nơi nào mới là đường về đây?

(Lâm Lâm: ta quăng mất tiêu cái bản raw nên chả biết ‘trường đình’ và ‘đoản đình’ là cái gì để giải thích cả, khi nào túm được ta sẽ bổ sung sau >”<)

Mặt trời chiếu trên cao soi rõ quan đạo trên đường, cây cỏ ven đường héo rũ ở bên ngoài trường đình, Liễu Dật Hiên dừng chân, vẫn còn nhìn thấy người đang không rời mình nửa bước Thích Đại Dũng đang ở phía sau, ngầm nhíu mày.

Y sau khi khỏi bệnh lại nằm tĩnh dưỡng nửa tháng, từ lúc tình thần hồi phục, dần dần có thể khống chế bản thân mình, liền tính toán muốn rời đi, chỉ cần không phải là trời đặc biệt khô nóng, hoặc là lúc tâm tình không ổn định, y có thể miễn cưỡng khống chế được loại xuân dược đáng xấu hổ này trong vòng một tháng, cũng đã hình thành thói quen không cần dùng tới nội lực khiến cho mình phải chịu tra tấn của băng phù.

Một tháng, nếu không có gì ngoài ý muốn, cũng đủ thời gian để y có thể kịp trở về Biện Kinh.

Chuyện này y đã quyết ý đi, trước vài ngày liền nói với Thích Đại Dũng quyết định của mình, người kia thấy vẻ mặt kiên quyết của y, biết khuyên bảo không có hiệu quả nên đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng mà hiện tại lại có ý gì đây?

Thấy Thích Đại Dũng nhìn thấy mình đứng lại cũng lập tức đứng yên theo, dường như còn đang muốn tính toán chuyện gì đó. Phía sau lại là một đám các hương thân phụ lão cũng có hành động giống y hệt người này, hình như bọn họ không có ý địch dừng lại khi đi theo đưa tiễn.

Liễu Dật Hiên cũng không biết hắn đã nói gì mà y được cả thôn hoan nghênh như vậy, tự nhiên có thể huy động cả một thôn đông người như vậy vui vẻ đi đưa tiễn y.

“Các người trở về đi, không cần phải đưa tiễn nữa.”

Không biết làm cách nào, đành phải mở miệng vậy. Những người này không biết là tiễn quân ngàn dặm cũng có ngày phải chia lìa hay sao? Điều này làm y cảm thấy bực bội.

Liễu Dật Hiên liếc xéo Thích Đại Dũng đang theo sát đằng sau lưng y, ý bảo hắn chỉ huy cầm đầu mọi người dừng chân đừng tiễn y nữa.

“Đúng đó, đúng đó, các người trở về đi, không cần phải đưa tiễn nữa.”

Kỳ quái nhất chính là, người kia thế nào lại tự động lập lại những gì y nói, cơ hồ một chữ cũng không đổi mà đem những lời này nói lại cho một đám người nông thôn giả trẻ lớn bé gái trai.

“…..”

Trong lòng Liễu Dật Hiên nảy lên dự cảm bất hảo, ý của hắn chẳng lẽ là…..

“Đại Cẩu à, ta lần này ra ngoài có thể rất lâu sau mới có thể trở về, chân của ngươi phải chú ý không được để dính nước đâu đó, những khi ngày lạnh thì phải biết lấy khăn nóng mà lau, khi trời mưa thì đừng có mà ra đường dầm ướt…Vương bà bà, con đã đem phương thuốc chữa cho bà đưa cho cháu trai của bà rồi, không có việc gì thì người phải bảo trọng đó….”

Thích Đại Dũng quyến luyến không muốn rời khỏi mảnh đất thôn dã, không nỡ nói lời tạm biệt với mọi người trong thôn, nước mắt trào ra, hết dặn dò người này đến dặn dò người kia, một bức tranh sinh ly tử biệt vô cùng sống động liền diễn ra ở trước mắt y.

Cái tên chết tiệt này! Y chỉ nói là mình phải đi thôi, chứ chưa có nói là cho hắn đi theo cùng! Thảo nào sau khi y nói mình phải đi người kia liền rẫu rĩ không vui nói tới nói lui cái gì mà “Phải rời đi sao, thật sự không nỡ mà….”.

Thì ra không phải là luyến tiếc không muốn y bỏ đi, mà là luyến tiếc khi phải rời khỏi mảnh đất mà hắn đã sinh sống hơn hai mươi năm nay.

Liễu Dật Hiên tức giận tới xanh mặt, lại không thể ở trước mặt nhiều người như vậy mà bộc phát một phen, đành phải lấy một tay nói vào bên tai của người đang còn mải nói chuyện với những người khác kia, đè thấp giọng nói:

“Nè, ta chỉ nói ta muốn đi, chứ có nói là muốn dẫn ngươi đi chung đâu, ngươi làm chuyện kinh thiên động địa gì mà gây huyên náo khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ là ngươi muốn đi theo ta là sao hả?”

Không ngờ đến lúc này đổi lại chính là Thích Đại Dũng giật mìn: “A? Chính là ta vẫn cứ nghĩ là ngươi nói với ta là có ý muốn bảo ta cùng đi với ngươi chứ?”

“……”

Chết tiệt, cuối cùng là ta đã nói sai cái gì?!

Được rồi, y thừa nhận là y không nên bởi vì hắn đột nhiên thổ lộ với y mà rối loạn, nhưng y chỉ là nói: “Ta phải đi rồi, nếu sau này có cơ hội ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.”, nói ra câu nói đó làm gì có chút ý tứ gì là muốn hắn cùng đi với y đâu chứ?

Lúc ấy thấy hắn thập phần không vui nhưng cũng chỉ có gật đầu, nghĩ thầm đó cũng chỉ là nhân chi thường tình mà thôi, dù sao bọn họ cũng đã ở chung với nhau hơn một tháng, ít nhiều gì cũng có cảm tình. Chỉ là khi cự tuyệt không nghĩ tới hắn một người như thế này lại cố tình hiểu sai đi ý của y, tự nhiên lại có thể nói một thành hai, nói không thành có?

Nam nhân này…

Liễu Dật Hiên không biết nói gì chỉ còn biết ngửa mặt lên trời hỏi trời xanh.

Nếu được, hắn có thể có chủ kiến riêng của mình hay không, không cần quấn lấy y như vậy? Ông trời ơi, khoảng thời gian sống chung với nhau như thế đã quá đủ rồi, cho dù tình cảm của hắn có khiến y cảm động đi chăng nữa thì dù sao cả hai cũng chỉ là nam nhân mà thôi, không thể tiến thêm được nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.