Thích Đại Dũng kinh ngạc nhìn Liễu Dật Hiên, muốn đem thân ảnh này tống ra khỏi đáy mắt, nhưng mà mặc dù vậy thì thân ảnh này cũng đã khắc quá sâu vào đáy lòng của hắn rồi. Thấy y một chữ cũng không nói, chỉ là mơ hồ đem đôi môi cắn đến chảy máu, sau đó cẩn thận lấy tay vuốt lên trên dấu răng của mình, sau đó thấp giọng nói nhỏ vào tai y:”Tạm biệt…..Liễu tướng quân.”
Hắn gằn từng chữ từng chữ một rất rõ ràng,nhưng Liễu Dật Hiên nghe vào lại thấy cả kinh, hắn khi nào thì phát hiện được thân phận thật sự của mình? Lại còn chịu đựng bị mình lợi dụng dằn vặt bao lâu nay?
Xoay người cởi bỏ hỉ phục vừa mới thay ra, tiện tay cuộn thành một mớ bòng bong ném vào trong góc, Thích Đại Dũng lần đầu tiên không biết thế nào là lãng phí hơn nữa lại còn là một bộ y phục mới, cứ như vậy mà đi tới tiền thính, bỏ mặc mọi ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, chỉ một câu nói đã khiến tan nát cõi lòng, người thẫn thờ rời khỏi Liễu phủ.
Tương tư sau này cũng đành đoạn tuyệt.
Nếu ngày đó bỏ hết tất cả đi theo hắn, thì có phải sẽ tốt hơn bây giờ hay không?
Từ sau ngày cùng công chúa định ngày thành thân, không biết phải ứng phó với bao nhiêu lời chúc mừng cùng hỏi thăm của mấy vị khách khứa cùng bằng hữu tới tận nhà, khi nào rảnh rỗi Liễu Dật Hiên đều tự hỏi vấn đề này.
Tình yêu dù sao cũng rất mãnh liệt, chỉ là vì mình quá sợ hãi mà rút chân ra quá sớm, lại khiến cho chỗ dữa vực chắc trong trái tim hiện nay đều tan biến mất, mà mình chỉ có thể mở to mắt ra nhìn sự che chở ấm áp kia tan biến theo hư không.
Đánh thắng trận cũng không thấy đặc biệt cao hứng lắm, muốn thành hôn thì chỉ cảm thấy chỉ riêng tiếp khách xã giao không thôi cũng đã phiền phức lắm rồi.
Giống như con rối để mặc cho người khác điều khiển, mỗi ngày đều phải cứng ngắc cười đáp lễ lại với nụ cười như tu được chánh quả của song thân.Quyền lực, danh dự, hôn nhân, đây chính là cuộc sống tương lai của chính bản thân mình trong mấy chục năm nữa hay sao?
Không kiên nhẫn nghe vị đại thần ngồi đối diện gọi là Tiền đại nhân hay là gì đó đang nói liên hồi, Liễu Dật Hiên căn bản là mặc kệ cha mình ngồi một bên tự tiếp chuyện liên tục đánh mắt tới, chỉ mải đắm chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân mình không có cách nào có thể thoát ra được.
Từng chút từng chút hồi ức lại qua đi.
Kỳ thật, biết rõ tình cảm của người kia đối với mình là chân thực và sáng tỏ,lại còn rõ như vầng trăng sáng treo trên cao vậy, đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc, sau đó dần dần lại cảm thấy thản nhiên rồi yêu thích, cho nên không kiêng nể gì mà thay đổi bản tính của bản thân, không ngại để lộ rõ ra ngoài, chỉ là đến lúc có được rồi lại càng phải trân trọng sâu sắc.
Cảm giác trêu đùa ở y lúc ban đầu còn có chút áy náy, nhưng sau đó lại thấy đó cũng là đương nhiên.
Được bồi dưỡng trong một môi trường kiêu ngạo trong một thợi gian dài khiến y không khỏi kiêu căng muốn thử tiếp cận với hắn, lại cố gắng phòng thủ thật vững.
Y là tướng quân cao cao tại thượng, hắn chỉ là một nông phu thôn dã thô lỗ.
Sau khi cảm giác được tình cảm của mình sắp thoát khỏi quỹ đạo tính toán ban đầu, lại tuột khỏi sự kiểm soát của y.
Là sự vui vẻ của hắn.
Y yêu sự hiền hậu của hắn, thích sự yêu chiều của hắn, cũng không chán ghét sự ngẫu nhiên sàm sỡ sỗ sàng của hắn.
Chính là yêu, mà tại sao lại không có cách nào bỏ hết lại tất cả để bỏ đi cùng với hắn được cả.
Không nghĩ ra lúc nào thì nên giữ lấy y, y đột nhiên xuất hiện khiến cho một người sống hơn hai mươi năm không có chút kinh nghiệm phòng bị nào như hắn liền chấm dứt, bây giờ nghĩ lại, thực sự là không có biện pháp giải quyết nào tốt cả, tuy rằng mục đích của y lúc đó là khiến cho hắn phải tự động rời khỏi đã hoàn toàn đạt được.
“…..Cho nên mới nói. Liễu tướng quân quay về triều phò tá quốc gia lần này,có thể nói là có tiền đồ rộng mở, chắc chắn không lâu sau sẽ nhanh chóng tăng liền ba cấp, đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà.”
Lão nói tăng bốc khoa trương nịnh nọt tới mức nước miếng văng tứ tung, khoa trương nhưng lại không thấy ai đáp lại, lại trộm nhìn sang vị Liễu tướng quân đang được cả triều trọng vọng lại có bộ dạng như hoàn toàn đi vào cõi thần tiên. Tự mình phải tới cửa của viên quan tứ phẩm khiến lão không khỏi nóng mặt, còn pha thêm chút mất mặt.
Liễu Nghị Côn nhanh chóng chạy tới giảng hòa, một bên đẩy đẩy thứ tử không biết đang suy nghĩ đi đâu của mình, vừa chắp tay tiễn Từ đại nhân cáo từ vừa bồi tội.
“Hiên nhi, ta biết cũng biết là con rất mệt mỏi lắm rồi, như vậy đi, quyết định hôm nay cả nhà đều đi nghỉ sớm, ai tới cửa cũng không tiếp cả.”
Liễu lão gia trong lòng nói thầm, có phải là mình đã quá sốt ruột lắm hay không khiến đứa con này cảm thấy phản cảm,vội lấy lòng cười nói. Vừa mới nói vậy xong, người gác cổng lại chạy vào báo lại có khách tới chơi.