Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

Chương 4: Mặt Hàng Quá Kém





Hôm đó giao sách cho cửa tiệm, Lục Trường An cố ý mặc một bộ y phục vải thô bên trong trường bào thư sinh rồi cưỡi lừa chạy vào thành.

Giao sách xong lại nhận một lượng một ngàn văn tiền, Lục Trường An phe phẩy quạt vừa ra khỏi tiệm sách liền đi thẳng tới hẻm nhỏ không người phía sau, tìm góc tường kín đáo rồi bắt đầu cải trang cách ăn mặc.

Y cởi trường bào thư sinh để lộ y phục vải thô màu đen xám bên trong, nhưng y trời sinh da trắng nõn, có phơi nắng mấy cũng không đen, mặc y phục thô kệch cũng không hợp lắm.

Vả lại dù vóc người y cao gầy nhưng khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay, lại trắng tròn mềm mại như bánh bao, nhìn ngây thơ đáng yêu khiến người ta động lòng.

Lục Trường An thấy tướng mạo mình không đủ uy vũ, gương mặt lại tròn trịa nhẵn nhụi nhìn trẻ hơn tuổi thật, thực sự không phải dáng vẻ cò kè mặc cả với người khác.


Y đành phải lấy ra một cái mũ của kiệu phu đội lên đầu che khuất mặt mày, sau đó rụt cổ giấu đi cái cằm, chuẩn bị xong hết mọi thứ y mới bỏ trường bào và cây quạt vào trong bao y phục nhỏ, vừa hưng phấn vừa khẩn trương đi đến tiểu quan quán ở thành Bắc.

Giờ đang còn sớm, chính là thời điểm yên tĩnh nhất trong tiểu quan quán, tiểu quan và khách quý đều đang mơ thấy mộng đẹp trong chăn êm nệm ấm.

Lục Trường An cúi đầu, trên cổ bọc một chiếc khăn tay che đi nửa mặt, thấy chung quanh không có ai liền lén lút như một tên trộm đi tới hấp tấp gõ cửa.

Hồi lâu sau lão quy công mắt mũi nhập nhèm mới cọt kẹt mở cửa: "Ai vậy, sáng sớm đã quấy rối mộng đẹp của người ta!"
Khi hắn nhìn thấy Lục Trường An ăn mặc như dân quê mùa thì sắc mặt càng xấu đi, hắn trợn mắt ngoác mồm tức giận hỏi: "Làm gì làm gì! Muốn ngủ với công tử thì buổi tối hãy đến! Nhớ chuẩn bị tiền bạc đầy đủ vào, hừ, công tử trong quán chúng ta ai cũng là thần tiên cả đấy!"
Nói xong hắn định đóng sầm cửa nhưng Lục Trường An đã mau chóng mở miệng ngăn lại: "Ta, ta là tới mua người!"
Lão quy công bắt chéo chân, đầu tiên là nhấp một ngụm trà thật to, sau đó "phì" một tiếng phun bã trà thô cứng ra ngoài.

"À, không ngờ lại là khách quý, xin hỏi ngài muốn mua ai đây?"
Lục Trường An ngồi đối diện lão quy công, y cúi đầu thật thấp, cố gắng hạ giọng nói: "Giá, giá bao nhiêu?"
Lão quy công bật cười một tiếng, hắn giơ ngón tay móc ra vụn trà mắc vào kẽ răng rồi chùi nước miếng lên người: "Chi bằng khách quan nói ta biết trên người ngài có bao nhiêu bạc đi!"
Lục Trường An bị hắn làm buồn nôn quá sức, y nhịn một chút mới nói: "Chỉ có mấy lượng bạc......"
"Cái gì!" Mỗi nếp nhăn trên mặt lão quy công đều hiện ra vẻ khinh bỉ: "Mấy lượng bạc mà cũng muốn đến Nam Phong Quán của chúng ta mua người, ở đâu ra cái tên sa cơ thất thế này vậy! Ngươi muốn phong lưu một đêm thì còn được, muốn mua người à, hừ, cút đi cút đi, đừng có chọc lão tử nổi nóng ra tay!"
Lục Trường An thẹn đỏ mặt, y cắn răng nhấc chân rời đi.

"Khoan đã!"

Bỗng nhiên một quy công tóc muối tiêu đi ra từ sau rèm, lão quy công đang ngồi liền khinh khỉnh nhìn hắn: "A, quy lão Lục, ngươi muốn làm gì, nhìn trúng người ta rồi à? Định tự tiến cử hay sao?"
Quy lão Lục không thèm đếm xỉa tới hắn, chỉ cười nói với Lục Trường An: "Công tử muốn mua người cũng được, tiểu quan trong quán ngươi mua không nổi nhưng ở sân sau của chúng ta còn có một số quy nô làm việc vặt, hầu hết bọn hắn trước đây đều xuất thân từ tiểu quan hầu hạ khách nhân, giờ hơi lớn tuổi nên mới bị đẩy đến sân sau làm việc, nhưng...!Hắc hắc, ngón nghề hầu hạ người của bọn hắn đều là bậc nhất cả đấy!"
Lão quy công lập tức đảo mắt một vòng, trên mặt cũng thấp thoáng ý cười: "Vẫn là quy lão Lục ngươi có biện pháp, các quy nô khác với tiểu quan, tiền bạc có thể thương lượng lại một chút."
Lục Trường An hơi do dự, mặc dù y có khát vọng tìm một người về hầu hạ mình nhưng cũng không phải tùy tiện chó mèo gì cũng được.

Quy lão Lục như nhìn ra được y đang chần chờ nên vội vàng cười nói: "Hay là công tử theo tiểu lão nhân ta đến sân sau xem thử chút nhé?"
Lục Trường An cắn răng gật đầu: "Cũng được.".

Ngôn Tình Sắc
Sân trước yên tĩnh hài hòa, ngược lại sân sau ai nấy đều đang bận túi bụi, chắc vì sợ đánh thức các tiểu quan trên lầu đã vất vả cả đêm nên chẳng ai dám phát ra tiếng động.

Lục Trường An đứng trước cửa lặng lẽ ngẩng đầu nhìn đám người bên trong, thấy ai cũng nhan sắc phai tàn, hoặc gầy như que củi hoặc mập như heo, nhìn người nào cũng thấy đau mắt.


Quy lão Lục vỗ tay một cái, thấy đám quy nô đều chú ý tới mình thì mới vẫy gọi bọn hắn đến trước mặt.

"Công tử, ngươi nhìn kỹ xem muốn vị nào?"
Lục Trường An thầm nghĩ, lão cẩu ngươi tìm cho ta cái quái gì thế!
Y lắc đầu: "Thôi!"
Quy lão Lục chép miệng: "Công tử, ngươi cũng đừng nhìn cao quá!"
Lục Trường An lười dây dưa với hắn, đang định phất tay áo bỏ đi thì chợt trông thấy ở giếng nước đằng kia có bóng người cao to đang ngồi xổm dốc sức giặt một thau quần áo lớn.

"Đó là ai vậy?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.