Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

Chương 40: Tú Tài Đánh Nhau Với Lợn Rừng





Nước suối từ trên núi chảy xuống sơn cốc tạo thành một dòng suối nhỏ ở giữa, chảy róc rách qua bãi cỏ rậm rạp.

Lục Trường An và Lương Tuyển từ trên sườn núi xuống sơn cốc làm kinh động mấy con gà rừng đang kiếm ăn trong bụi cỏ.

"A! Bay mất rồi!" Lục Trường An tiếc nuối nhìn đám gà béo tốt vỗ cánh phành phạch bay đi: "Lương đầu gỗ, nếu ngươi biết bắn tên thì tốt quá, "vù" một phát bắn rơi bọn nó luôn."
Lương Tuyển chặt một cây gậy gỗ đi phía trước đập bụi cỏ mở đường đề phòng bên dưới có rắn: "Không cần bắn cung, đặt bẫy cũng bắt được." Hắn chỉ vào tảng đá trước mặt rồi nói: "Ta thấy có lông vũ, chắc lại bắt được một con nữa."
Lục Trường An hết sức hài lòng, thầm nghĩ lúc trước bỏ ra mười mấy lượng mua Lương Tuyển đúng là quá hời, tên đầu gỗ này biết nấu cơm giặt giũ, trồng rau đốn củi, đi săn bắt cá, hơn nữa lại biết chữ hiểu y thuật, quan trọng nhất là dáng dấp còn cao lớn cường tráng, hắc hắc.

Lương Tuyển đi vòng qua tảng đá, quả nhiên thấy trong bẫy có một con gà rừng, chỉ là con gà này rất nhỏ, nhìn như chim trĩ chưa trưởng thành.


Lục Trường An thăm dò tới xem một chút: "Có bị thương không, nếu không bị thương thì thả nó đi, nhỏ thế này nấu canh cũng chẳng có mùi vị gì."
Lương Tuyển lắc đầu rồi nghe lời y cởi dây thả gà rừng ra.

Con gà nhỏ hoảng sợ vẫy cánh chạy bừa vào một bụi cỏ bên cạnh dòng suối, Lục Trường An đang muốn bật cười thì chợt thấy bụi cỏ rung lắc dữ dội.

Y ngạc nhiên nói: "Cái này......!không ngờ con gà bé tẹo thế mà có thể ầm ĩ như vậy."
Lương Tuyển biến sắc: "Đi mau!"
Lục Trường An chẳng hiểu gì cả, Lương Tuyển nắm cánh tay y kéo lùi ra sau nhưng không kịp nữa, một con lợn rừng toàn thân đầy lông đen chui ra khỏi bụi cỏ, tức giận nhe răng nanh xông tới Lục Trường An và Lương Tuyển hung dữ hầm hè.

Lục Trường An toát mồ hôi lạnh, tức tối nói: "Mẹ ngươi chứ con gà kia, có lòng tốt thả ngươi mà lại lấy oán trả ơn!"
Lương Tuyển: "............"
Lương Tuyển kéo y ra sau rồi bình tĩnh nói: "Đi nhanh lên, để ta đối phó với nó."
Lục Trường An biết mình tay trói gà không chặt nên ở lại chỉ thêm cản trở, thế là nghe lời xoay người bỏ chạy, còn không quên dặn dò: "Ngươi tuyệt đối đừng để bị thương nhé! Đặc biệt là trên mặt ấy!".

Ngôn Tình Hay
Lương Tuyển giật giật khóe miệng, lấy lại bình tĩnh rồi siết chặt dao đốn củi nhìn chằm chằm con lợn rừng khí thế hung mãnh ở đối diện, loài vật này tính tình dữ dằn, đã gặp phải thì đừng mơ thoát thân.

Lợn rừng bị gà con quấy rầy gầm lên một tiếng, trực tiếp xông qua dòng suối nhỏ chĩa răng nanh sắc bén đâm tới Lương Tuyển.


Lục Trường An chạy trốn tới chỗ khác rồi nhanh chóng nấp vào sau một tảng đá lớn, rướn cổ khẩn trương nhìn tình hình bên phía Lương Tuyển.

Chỉ thấy Lương Tuyển thân thủ linh hoạt, uốn người né tránh lợn rừng lao tới, đồng thời hai tay cầm dao đốn củi nhanh như chớp bổ xuống! Một âm thanh nặng nề vang lên, dao bổ trúng ngay giữa đầu con lợn rừng kia!
Lợn rừng đau đớn rú lên một tiếng, bốn vó co quắp, càng thêm dữ dằn điên cuồng, quay đầu lại hướng răng nanh đâm về phía Lương Tuyển!
Lục Trường An thấy lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, đang hồi hộp thì chợt nghe một tiếng "hừ hừ" đầy phẫn nộ vang lên bên tai, da đầu Lục Trường An căng lên, vừa quay đầu liền trông thấy một con lợn rừng màu nâu đậm nhỏ bằng nửa con lúc nãy đang nhìn mình chằm chằm!
"Ai nha! Má ơi!" Lục Trường An nhảy ra từ sau tảng đá lớn, hoảng hốt leo lên sườn núi!
"A a a, đầu gỗ! Còn một con nữa!"
Trong lúc cấp bách Lương Tuyển vội vàng quay đầu lại, chỉ kịp thấy một con lợn rừng nhỏ bốn vó tung bay, cuồng bạo húc vào mông Lục Trường An.

Lương Tuyển sợ vỡ mật quát to: "Trường An!"
"Á!!!"
Lục Trường An ôm cây, cảm thấy trên mông giống như bị ai đó cầm chuỳ sắt khổng lồ nện một cái như muốn báo huyết hải thâm thù, cả cái mông đều thốn!

Lục Trường An triệt để nổi giận! Y không trốn nữa mà nổi giận rống lên một tiếng, chống hai tay xoay người cực nhanh, vận hết sức lực hung hăng đạp liên hoàn vào con lợn rừng bám dai như đỉa!
Lợn rừng nhỏ bị đạp ngã nhào, thư sinh yếu đuối Lục tú tài cầm cục đá lớn bên cạnh tức giận giơ lên, quát một tiếng rồi ném tới: "Mẹ ngươi chứ!"
Hôm nay đi ra ngoài không xem lịch hoàng đạo nên gặp phải tú tài, lợn rừng nhỏ lập tức bị nện một cái kêu hừ hừ, bốn vó run rẩy, rõ ràng đã bị thương nặng!
Lục Trường An vẫn không chịu bỏ qua, y trượt xuống sườn núi rồi giơ cục đá lên đập mạnh vào đầu lợn rừng!
Lương Tuyển giết xong con lợn rừng lớn kia thì lòng nóng như lửa đốt chạy tới, trông thấy Lục tú tài toàn thân dính đầy bùn đất cỏ dại đang chống nạnh đầy khí thế, khuôn mặt trắng tròn múp míp vì tức giận mà hiện lên một tầng đỏ, dưới chân y là con lợn rừng nhỏ đang run rẩy hấp hối, không biết đã bị Lục tú tài nện bao nhiêu cái vào đầu.

Lương Tuyển sững sờ, khóe miệng không khỏi nhếch lên, ánh mắt nhìn Lục Trường An đầy thán phục.

Lục Trường An nhìn sang, hai người bốn mắt giao nhau, Lục Trường An cảm thấy như mình vừa nghe thấy tiếng hoa đào nở rộ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.