Tiểu Tư

Chương 13



Lời của tác giả: Tại sao tôi lại không biết là truyện này giống “Nô tài” của Phong Lộng, ôi…


Ban đầu chỉ định viết truyện ngắn ba nghìn chữ, kết quả viết tận ba mươi nghìn chữ… các đại nhân thứ lỗi, để tôi kết thúc truyện. Lúc trước tôi thật sự chỉ định viết một chương rồi kết thúc thôi!!!! Tính cả chương hôm nay là chỉ còn hai câu chuyện nhỏ nữa là kết thúc! Không phải sắp đến ngày… khó nói… thật sự là khó nói… Không còn cách nào, gần đây bận đến đầu xì khói.


———————————————-


Ta đắc ý chưa được bao lâu, không biết Mộ Dung Thanh làm cái gì, chỉ nghe Đạp Tuyết đằng sau hí một tiếng, Ô Vân lập tức dừng vó ngựa!


Bất luận ta thúc ngựa như thế nào, Ô Vân vẫn không chịu chuyển động một phân một hào.


Lúc ta đang không biết làm thế nào với Ô Vân, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, Mộ Dung Thanh cưỡi Đạp Tuyết, đã chạy đến nơi.


Nụ cười trên mặt hắn càng làm người khác chán ghét, ta thầm nghiến răng nghiến lợi.


“Bão Cầm”, hắn nắm dây cương, đắc ý nói, “Ngươi không nghĩ ta vì sao lại đem Ô Vân mà không phải là Đạp Tuyết cho ngươi cưỡi, đó là vì Ô Vân chỉ nghe Đạp Tuyết!”


Nói xong, hắn âu yếm vỗ vỗ đầu Đạp Tuyết, nói: “Đạp tuyết, ngoan, nếu không có ngươi, Bão Cầm đã bỏ chúng ta lại.”


“Hừ” Ta không phục giơ roi ngựa lên, “Ta có roi, đương nhiên có thể bắt Ô Vân nghe lời ta.”


Mộ Dung Thanh cười cười, ánh mắt kia rõ ràng đang nói, nghe lời ngươi mới là lạ.


Ta có phần bực mình, vung roi ngựa lên, quất mạnh lên mình Ô Vân.


Ô Vân dường như hiểu tiếng người, roi ngựa của ta còn chưa hạ xuống, đã phát ra một tiếng hí nhỏ. Nhìn bộ lông đen bóng của nó, nghe tiếng hí trầm thấp của nó, một roi này của ta lại không thể đánh xuống! Nhưng roi ngựa đã hạ xuống thật mạnh… May mà Minh Ngọc bí quyết của ta đã luyện tới tầng thứ năm, nội lực tự do điều khiển, cổ tay ta rung lên, “Vút” một tiếng, roi ngựa chuyển hướng quất vào cây liễu bên cạnh.


“Ha ha ha”, Mộ Dung Thanh bên cạnh không chút khách khí cười, “Bão Cầm, ngươi thật là… thật là…”


Vừa thẹn vừa giận, cổ tay của ta rung lên, roi ngựa vung về phía Mộ Dung Thanh, tức giận nói, “Ngươi còn cười?!”


Mộ Dung Thanh hơi nghiêng người, tránh khỏi một roi, nhưng tiếng cười của hắn vẫn không ngừng lại, “Ha ha… Ha ha… Bão Cầm, ngươi thật sự nỡ đánh ta?”


“Như thế nào không nỡ?” Ta vừa nói, trên tay vẫn tiếp tục, một roi lại một roi giáng xuống người hắn.


“Ai nha, ngươi làm thật?” Công phu của ta cũng không kém, Mộ Dung Thanh chỉ tránh né không đánh lại, trong nhất thời có chút luống cuống.


“Nói nhiều vô ích! Xem roi!”


“Được, ta sẽ so chiêu cùng ngươi.” Nói rồi, Mộ Dung Thanh vung roi ngựa lên chống lại, chúng ta liền so chiêu trên lưng ngựa…


Vô sỉ, lại dùng Thanh Phong thập tam thức!


Qua năm mươi chiêu, Mộ Dung Thanh thấy chúng ta khó phân thắng bại, vậy mà lại xuất ra Thanh Phong thập tam thức ta luyện mấy năm chưa thành. Tuy rằng kiếm phổ của mười ba chiêu ta thuộc nằm lòng, nhưng kiếm chiêu uy lực rất lớn, ta vẫn phải tung hết sức đối phó.


Đang khó khăn đối phó, mắt thấy một chiêu “Thanh Phong Xuyên Liễu”, tung ra hư chiêu, dùng roi ngựa của hắn quấn chặt lấy roi ngựa của ta. Ta chỉ cảm thấy một cỗ lực rất lớn đánh tới, hắn vung roi ngựa lên một cái, ta liền bị cuốn vào trong ngực hắn.


Lúc này thật giống như tự mang đá ném vào chân mình! Nhớ đến ngày đó ta muốn hắn luyện chiêu này đến thành thục nhuần nhuyễn nên đã cùng hắn luyện ròng rã ba tháng! Hiện tại “Thanh Phong Xuyên Liễu” hắn dùng đã vô cùng thành thạo, chuyên dùng để đối phó ta… Ta khóc!


Tay buông roi ngựa xuống, ta muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, hắn dường như biết được suy nghĩ của ta, lập tức hai tay ôm chặt ta, đem ta giam vào lòng hắn, dịu dàng nói, “Được rồi, Bão Cầm, đừng náo loạn, ngoan ngoãn để ta nhìn một chút. Mấy ngày nay ta không ở đây, có gầy đi không?”


Hừ, lại dùng mấy lời lẽ này dụ dỗ ta!


Làm thế nào cũng không thoát khỏi lồng ngực hắn được (Thật sự không thoát được sao? Hoàn mỗ rất nghi ngờ), ta đành tự ai oán.


Tay hắn quen thói di chuyển tới thắt lưng của ta, bóp nhẹ, “Hình như gầy đi! Trước khi ta đi còn dặn trù phòng (nhà bếp) hằng ngày làm món ăn ngươi thích…”


“Ngươi khi nào đi! Căn bản không nói cho ta biết!” Ta ngắt lời hắn, bực bội ngẩng đầu.


“Ta sợ quấy rầy ngươi tu luyện Minh Ngọc bí quyết. Ngươi không phải luôn luyện công, không ra khỏi phòng sao?”


Không phải ta nhìn lầm chứ, trên mặt Mộ Dung Thanh vậy mà lại lộ ra một nụ cười khổ?


“Luyện công là sai sao? Mỗi lần cùng ngươi so chiêu ta đều thua, là vì không chăm chỉ luyện tập! Chờ ta luyện thành Minh Ngọc bí quyết, sẽ không sợ Thanh Phong thập tam thức nữa!” Ta vặc lại.


“Đánh thắng ta quan trọng như vậy sao?”


Đối với người chưa từng thắng ai, thắng một lần đương nhiên quan trọng rồi!


Có điều, ngươi có thể đừng dùng giọng nói cẩn trọng như vậy nói chuyện cùng ta hay không, càng đừng có bày ra vẻ mặt đau lòng? Ngươi như vậy khiến ta cảm thấy như mình đã làm sai chuyện gì đó.


Ta quay mặt đi, không lên tiếng.


Sau nửa ngày, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài não nề, “Bão Cầm, trong lòng ngươi… rốt cuộc… thứ gì là quan trọng nhất…”


Hơi thở ấm nóng của hắn khiến ta có chút mê muội, ta không tự chủ được buột miệng, “Đương nhiên là ngươi!”


“Vậy sao!” Vòng tay Mộ Dung Thanh càng siết chặt, chặt đến nỗi khiến ta bị đau.


Hắn vùi đầu lên hõm vai ta, một âm thanh buồn rầu từ trên vai truyền đến, “Ngươi trưởng thành… hiểu biết ngày càng nhiều… Ta đôi khi cảm thấy… ta không nắm bắt được ngươi, ta không phải tất cả trong lòng ngươi…”


Một chút chua xót từ trong lòng chầm chậm tiêu tan, có phần chua xót, lại mang chút ngọt ngào.


Ta tưởng rằng chỉ có ta đang lo lắng bất an, thì ra ngươi cũng…


“Đồ ngốc!” Ta mắng, “Là ai năm châu bốn bể chất đầy một đống hồ bằng cẩu hữu? Là ai ở trên giang hồ khắp nơi thu hút ong bướm? Là ai từ mười bốn tuổi người kết thông gia ùn ùn kéo tới? Người phải lo lắng là ta chứ không phải ngươi!”


“Thật sao?” Mộ Dung Thanh ngẩng đầu lên, con ngươi long lanh nhìn thẳng vào ta, “Bão Cầm, ngươi lo lắng ư? Ngươi sợ ta không cần ngươi?”


Ta đảo cặp mắt trắng dã, xem ra không thể dùng suy nghĩ của người thường mà suy đoán chuyển biến tâm tình của Mộ Dung đại thiếu gia.


Ta tức giận nói, “Không có, ta lo lắng mới lạ!”


“Đúng vậy, ngươi không cần lo lắng, ta tuyệt đối không để ngươi rời khỏi ta!” Mộ Dung Thanh nói với giọng chắc nịch tựa như đang thề thốt. Sau đó mặt hắn chầm chậm tiến sát, “Trong lòng ngươi chỉ có thể có ta!”


Nói xong, môi hắn đè mạnh lên môi ta.


Ta biết rồi, ta biết rồi, không cần phải như vậy. Ta ở trong lòng âm thầm nói.


Ừm, phương bắc thật sự là nơi lạnh lẽo khổ cực, da mặt hắn thô ráp, môi cũng nứt nẻ…


Ta nhẹ nhàng liếm môi hắn, thôi vậy, coi như ta làm mềm môi giúp hắn…


—Hết—


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.