Sáng sớm ngày hôm sau, bên trong lều của đại tướng quân, đám thuộc hạ thân cận đang lo lắng vây quanh giường.
Đoàn Ngự Thạch sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng lúc này lại có thể duy trì tỉnh táo.
Hàn Văn Việt ngồi ở đầu giường giúp tướng quân bắt mạch. Lúc đầu, Hàn Văn Việt vẻ mặt còn bình thản, nhưng thời gian theo kiểm tra mạch tượng càng lâu thì thần sắc càng trở nên thêm nghiêm trọng, khi thì nhíu mày, khi thì suy nghĩ sâu xa, miệng thì thào chuyện gì đó không rõ...
“Kỳ quái, chuyện này sao có thể… tuyệt đối không có khả năng… nhưng… thật không hợp lý… !”
Hắn cẩn thận kiểm tra sức khoẻ tướng quân, nhưng tra tới tra lui, chẩn đoán này nọ, kết quả đều giống nhau…
Đại phu miệng lẩm bẩm không ngừng, những người còn lại thì ở một bên lo lắng…
Mục Đức Quang rốt cục không nhịn được, nóng vội hỏi: “Hàn đại phu, tướng quân như thế nào rồi? Ngươi mau mau nói thật bệnh tình của tướng quân cho mọi người biết đi!”
Mọi người thật rất lo lắng thương thế của tướng quân, trải qua chuyện vừa rồi, không biết tướng quân có cầm cự nổi không, sinh mệnh của tướng quân liên quan đến an nguy của biên ải, mà Hàn đại phu từ lúc đầu đến giờ cứ mày chau môi khoá, dường như đang suy nghĩ sâu xa gì đó, làm cho mọi người lúc này càng thêm lo lắng bội phần, sợ là có chuyện xấu sẽ xảy đến…
“Không có việc gì nữa rồi!”
“Cái gì?!”
“Tướng quân không sao nữa rồi!” Hàn Văn Việt thu hồi tay, đứng lên, vẻ mặt đăm chiêu.
Đông Phương Vệ thấp giọng hỏi: “Tiên sinh, ý người là…”
“Tướng quân đã qua nguy hiểm, chất độc trong cơ thể đã được giải trừ.”
Mọi người vừa mừng vừa sợ, nghi hoặc hỏi lại: “Nhưng không phải hôm qua đại phu có nói là…?”
“Đúng, hôm qua Hàn mỗ có nói, tướng quân chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, nhưng vừa qua một đêm, bệnh tình đã chuyển biến, thật sự Hàn mỗ cũng không hiểu tại sao sự việc lại biến hoá thế này! Nhưng từ nãy đến giờ, ta đã kiểm tra rất kỹ, tướng quân hiện tại không còn việc gì đáng lo nữa, nhưng thân thể vẫn còn suy nhược, chỉ cần uống thuốc bổ, nghỉ ngơi một thời gian là có thể bỉnh thường trở lại!” Ngay cả đại phu cũng cảm thấy việc này thật kỳ lạ.
“Thật là tốt quá! Ha ha, xem ra chất độc Miêu Cương bất quá cũng chỉ có thế, đại phu của chúng ta thực lợi hại!” Mục Đức Quang cười to nói.
Nghe được tướng quân không việc gì, mọi người chuyển lo lắng thành vui vẻ, mối lo lắng đè nặng trong lòng rốt cục đã gỡ ra được.
Đoàn Ngự Thạch nhắm mắt trầm mặt không nói gì, trong lòng hắn biết rõ chuyện gì đã xảy ra, sở dĩ hắn bình an vô sự là do tiên đan của tiểu cô nương kia.
Chuyện của tối hôm qua, hắn vẫn còn nhớ rõ ràng rành mạch, đến bây giờ vẫn chưa hết bàng hoàng!
Nàng lẻn vào quân doanh!
Nàng tránh mọi người bằng cách nào?
Một thiếu nữ đơn thương tiến vào doanh trại, bên trong toàn là nam nhân?
“Lúc ta hôn mê doanh trại có xảy ra việc gì quan trọng không?” Hắn thấp giọng hỏi.
Đông Phương Vệ cung kính trả lời: “Bẩm tướng quân, tháng này lương thảo đã được chuyển xong vào thành, trường thành cũng chỉ còn mười ngày nữa là được sửa chữa xong.”
“Ừhm.” Hắn gật đầu: “Thế có ai xâm nhập vào quân doanh không?”
“Tướng quân yên tâm, quan binh phòng thủ rất nghiêm ngặt, mấy ngày nay thuộc hạ đã ra lệnh tăng cường cảnh giới, ngay cả một con nhạn cũng không qua lọt huống chi là bọn mọi rợ kia, chúng tuyệt đối không thể vào đây.” Mọi người đều một mực nghĩ rằng, tướng quân lo lắng bọn mọi rợ thừa cơ đến quấy rối, tuyệt nhiên không hề nghĩ rằng tướng quân có ẩn ý khác.
Sai lầm rồi, chẳng những vào được, mà còn có thể đến bên cạnh hắn.
Trong đầu bất giác hiện lên dung nhan xinh đẹp kia, hắn nhìn bàn tay mình, tưởng nhớ lại cảm giác khi hắn nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại kia của nàng lòng không khỏi dấy lên cảm xúc, lúc ấy nàng cười tươi nhìn hắn, giọng nói nhỏ nhẹ, dễ nghe làm say lòng người, dáng vẻ thiên thần của nàng khi tựa vào ngực hắn làm hắn bồi hồi rung động…
Chỉ cần nàng còn ở lại doanh trại của hắn, hắn nhất định phải tìm được nàng, nhất định!
Con ngươi đen chậm rãi nhắm lại, một lần nữa nặng nề tiến vào giấc ngủ…