“Bạch đại ca, Tư Diệu nó làm sao vậy?” Thượng Quan Vân sợ hãi hỏi.
“Quản Vân… Thân thể Tư Diệu không thích hợp kế thừa hoàng vị.” Bạch Tang Vận bịa một lời nói dối, hắn mấy ngày trước mới phát hiện Lưu Tư Diệu thân là trưởng tử nội sườn chân thế nhưng không có bớt truyền mấy đời của Lưu gia, sau đó hắn ép hỏi Hồng Hạnh mới biết, Lưu Tư Diệu là hài tử sau khi Thục phi tư thông với người khác có mang, bây giờ Thục phi đã chết, tên nam tử kia sau khi Thục phi chết cũng đã tự sát thân vong, hiện giờ, hài tử là vô tội, chuyện này hắn vô luận như thế nào cũng không thể để cho người khác biết, càng không thể để cho Lưu Hoài Diệp biết. Nếu truyền ra ngoài, không thể nghi ngờ là đánh Hoài Diệp một cái bạt tai trước mặt người trong thiên hạ, hơn nữa Diệu nhi cũng sẽ có nguy hiểm. Hiện tại ngoại trừ hắn và Hồng Hạnh, không có người thứ ba biết chuyện này, mà Hồng Hạnh… Vì Hoài Diệp, cũng vì Tư Diệu, hắn lần đầu tiên mở miệng uy hiếp người khác, lấy tính mạng cả nhà Hồng Hạnh đổi lấy bí mật này. Nghĩ đến chính mình lúc ấy nói ra lời uy hiếp Hồng Hạnh kia, Bạch Tang Vận liền cảm thấy không thở nổi.
“Bạch đại ca, Tư Diệu nó…” Thượng Quan Vân không rõ lời của Bạch Tang Vận là có ý gì, nhưng thấy Bạch Tang Vận không lên tiếng nữa, hắn cũng sẽ không hỏi lại, thân lớn lên ở hoàng gia, hắn tự nhiên biết có một số việc là không thể hỏi nhiều, “Bạch đại ca, ngươi cũng đừng quá lo lắng việc này, Lưu Hoài Diệp không phải còn có một thân đệ sao?” Thượng Quan Vân thủy chung không thể gọi Lưu Hoài Diệp là “hoàng thượng”.
“Quản Vân… Hoài Uyên hắn… cũng thích một nam tử…” Bạch Tang Vận cười khổ, nam tử mến nhau từ khi nào lại thành chuyện bình thường.
“A!” Thượng Quan Vân kinh hô, “Vậy… Vậy không phải còn có những huynh đệ khác sao?”
Bạch Tang Vận lắc đầu, “Mấy người khác mặc dù cũng là huynh đệ của Hoài Diệp, nhưng thứ nhất, bọn họ và Hoài Diệp không phải cùng một mẹ sinh ra, thứ hai… sau chuyện cung biến lần nọ, Hoài Diệp rất bất mãn với bọn họ, con nối dõi của bọn họ, Hoài Diệp cũng không nghĩ đến.” Đâu chỉ là rất bất mãn, căn bản là không muốn nhìn đến đi, biết việc này đều là vì mình mà ra, nhưng Bạch Tang Vận không thể khuyên bảo Lưu Hoài Diệp thay đổi tâm ý, “Hơn nữa… chuyện Tư Diệu… Ta bây giờ không thể nói cho Hoài Diệp, nếu bảo hắn buông Tư Diệu sửa lập con nối dõi của những người khác làm thái tử, hắn sẽ sinh nghi.”
Thượng Quan Vân nghe ra chút ý tứ, chuyện Lưu Tư Diệu không đơn giản là vấn đề thân thể như thế, nhưng hắn không hỏi nhiều. “Bạch đại ca… Lưu Hoài Diệp còn có phi tử, để cho những nữ nhân kia lại sinh mấy hài tử không phải là được rồi sao?” Chuyện sinh hài tử… vẫn là từ nữ tử mà đến đi.
“Ta cũng muốn… Nhưng là… Hoài Diệp không muốn.” Ngọt ngào trong lòng Bạch Tang Vận đã bị ưu phiền thay thế, chuyện tình con nối dõi, hắn không thể mặc Hoài Diệp, nếu không, hắn chính là tội nhân của Huệ Diệu.
“Bạch đại ca… Ngươi hẳn là nên cao hứng mới phải, Lưu Hoài Diệp thực sự rất thích ngươi đấy.” Thượng Quan Vân hâm mộ nói.
Bạch Tang Vận nghe vậy cười khổ một tiếng, “Quản Vân, nếu Hoài Diệp là nam tử bình thường, ta sẽ không để ý chuyện con nối dõi như thế, lúc trước thích bọn họ, ta đã biết chính mình vô duyên với con nối dõi, nhưng Hoài Diệp… hắn là hoàng thượng, hắn cần con nối dõi kế thừa giang sơn của hắn, kế thừa Huệ Diệu. Bằng không, sau này tranh giành vương vị, Huệ Diệu tất sẽ đại loạn.” Có một số việc, hoàng gia dù sao vẫn là hoàng gia.
“Bạch đại ca… Ngươi đừng lo lắng, chuyện hài tử… chuyện hài tử chung quy sẽ có biện pháp.” Thượng Quan Vân cúi đầu xoay cốc sứ trong tay, ngữ khí có chút bất ổn.
“Quản Vân, thật sự xin lỗi, việc này ta vốn không nên nói với ngươi.” Tưởng rằng Thượng Quan Vân đang khó chịu vì mình, Bạch Tang Vận vội vã an ủi, “Quản Vân, chuyện hài tử, ta sẽ nghĩ biện pháp, thật sự không được… ta sẽ bảo Khuyết Dương hạ dược cho Hoài Diệp đi.” Ngẫm lại, cũng chỉ có thể như vậy.
“A…” Thượng Quan Vân ngẩng đầu, “Bạch đại ca… Ngươi không muốn sống nữa, Lưu Hoài Diệp… Lưu Hoài Diệp hắn sẽ…” Nam tử kia, nếu Bạch Tang Vận thực sự làm như vậy, không biết sẽ tức giận thành bộ dáng gì nữa đi.
“Được rồi được rồi, ta cũng nói nói vậy mà thôi, Quản Vân, chớ bận tâm vì ta, ngươi ở chỗ này lâu như vậy ta còn chưa xuất cung đi một chút với ngươi đâu, ngày mai trời đẹp, ta ngươi xuất cung đi.” Hắn cũng nên đi xem Tả thúc bọn họ.
“Được, Bạch đại ca, chúng ta ngày mai khi nào đi?” Thượng Quan Vân vừa nghe cực kỳ cao hứng, rốt cuộc có thể xuất cung. Thấy Thượng Quan Vân cao hứng như thế, Bạch Tang Vận có chút tự trách, chính mình gần đây thực sự bỏ quên người này quá nhiều.
………
Trên đường cái, Bạch Tang Vận đội mũ sa cười nhìn Thượng Quan Vân đằng trước hưng phấn không thôi, bên cạnh hắn là Lam Khuyết Dương vẻ mặt lãnh đạm.
“Bạch đại ca, cái gì thơm thế?” Thượng Quan Vân chạy phía trước đột nhiên quay lại, cái mũi ngửi ngửi thật mạnh, thơm quá a.
“Ha hả, là bánh gạo.” Kéo Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận đi đến một quầy hàng cách đó không xa, “Tiểu ca, cho hai cái bánh gạo.” Vừa mới nói xong, bên cạnh liền có một người trả tiền. Thượng Quan Vân không khách khí lấy một cái qua bắt đầu ăn, vừa ăn vừa la hét ăn ngon. Bạch Tang Vận cắn một miếng… Mùi vị này… không thay đổi.
“Tang Vận.” Lam Khuyết Dương thấy Bạch Tang Vận ăn một miếng liền không ăn nữa, ghé vào lỗ tai hắn khẽ gọi.
“Khuyết Dương… Ta còn nhớ rõ lúc trước theo Hoài Diệp vào kinh, cái bánh gạo đầu tiên chính là hắn mua cho ta.” Thì quá cảnh thiên (1), nhưng có một số việc, hắn nhưng vẫn nhớ rõ ràng — khi đó Lưu Hoài Diệp tự mình cầm lấy bánh gạo đưa đến trước mặt hắn. Tinh tế nếm mùi vị này, Bạch Tang Vận có chút cảm khái.
Tay cầm bánh gạo bị người nâng lên, đã thấy Lam Khuyết Dương kề sát vào tay hắn đem bánh gạo mấy miếng ăn hết, Bạch Tang Vận có chút mắt trợn tròn, người này không phải chưa từng thích ăn sao? Quả nhiên, sau khi Lam Khuyết Dương ăn xong sắc mặt không được tốt. Mà người chung quanh thì đối với hành động thân mật như thế của hai người bọn họ có chút kinh ngạc.
“Tang Vận, lát nữa sắp ăn cơm trưa rồi, chờ lúc hồi cung ta đặc biệt mua một chút mang về cho ngươi.” Lạnh lùng liếc mắt nhìn người xung quanh một cái, Lam Khuyết Dương trực tiếp ôm Bạch Tang Vận. Hắn không muốn nhìn thấy người này lại đi nghĩ chuyện trước kia nữa.
Tuy biết hành động của Lam Khuyết Dương thực sự không phù hợp, nhưng… quên đi, miễn cho người này lại nghĩ nhiều. Mặc cho Lam Khuyết Dương ôm mình vào tửu lâu, khi Bạch Tang Vận đi đến lầu hai, thấy được một người thần sắc có chút ưu thương.
“Tình quận chúa…” Nhìn thấy nữ tử sắc mặt rõ ràng có chút tiều tụy kia, Bạch Tang Vận nghĩ tới người bên cạnh, vừa định rời khỏi từ trong ngực hắn, lại bị người gắt gao ôm, không thể động đậy, bất đắc dĩ, Bạch Tang Vận đành phải mở miệng nói, “Tình quận chúa… Hồi lâu không thấy, gần đây có khỏe không?” Xốc mũ sa lên, Bạch Tang Vận lộ ra mặt mình. Sau khi hồi cung, hắn chỉ biết Tình quận chúa đã gả cho tiểu nhi tử Quách Bỉnh Khâm của Lễ bộ thị lang Quách Thuần Hưng, nhưng vẫn chưa từng gặp nàng.
“Bạch… Bạch hầu gia.” Lưu Uẩn Tình cúi thân hành lễ, “Bạch hầu gia hồi cung nhiều ngày, Uẩn Tình lại vẫn chưa đi bái kiến, chỗ thất lễ mong rằng Bạch hầu gia chớ trách.” Phường chủ Vận phường Bạch Tang Vận đại nạn không chết, bây giờ vào ở hoàng cung, chịu sâu hoàng sủng, việc này đã là thiên hạ đều biết, nàng tuy là quận chúa, nhưng cũng phải hành lễ với người này. Nhìn thấy cái tay bên hông người nọ kia, Lưu Uẩn Tình đè xuống chua chát trong lòng.
“Tình quận chúa… Người nói như vậy chẳng phải là làm tổn thọ Bạch mỗ?” Bạch Tang Vận hơi sửng sốt, sau khi hồi kinh hắn luôn luôn ở trong cung, người trong cung cũng như trước khi hắn chạy gọi hắn vương gia, ở hắn xem ra, mình chỉ là một vương gia trên danh nghĩa mà thôi, căn bản không rõ Lưu Hoài Diệp tuyên bố bên ngoài thế nào. Vì thế, hắn đối với cử chỉ của Lưu Uẩn Tình có chút luống cuống.
“Lam vương gia…” Lưu Uẩn Tình nhìn về phía Lam Khuyết Dương, hai tròng mắt thương tâm không che được tình yêu, đôi môi khẽ nhúc nhích, dường như có lời muốn nói.
“Tình quận chúa, nếu không có chuyện quan trọng Lam mỗ sẽ không quấy rầy Tình quận chúa dùng cơm.” Mạnh mẽ ôm Bạch Tang Vận, Lam Khuyết Dương xoay người liền mang theo người đi hướng gian đã định, căn bản không nhìn bộ dáng ủy khuất của Lưu Uẩn Tình.
“Khuyết Dương!” Bạch Tang Vận mất hứng, muốn dừng lại, nhưng không lay chuyển được khí lực của Lam Khuyết Dương, bị mang vào phòng.
“Khuyết Dương! Ngươi khi nào trở nên không hiểu lễ nghi như thế?!” Đi vào, Bạch Tang Vận liền giáo huấn Lam Khuyết Dương, cũng chuẩn bị đi ra ngoài hướng Lưu Uẩn Tình bồi lễ, hắn nhưng cũng không nhớ rõ chính mình đã từng dạy người này lễ nghi hay không.
“Tang Vận!” Lam Khuyết Dương đứng lên ngăn trở Bạch Tang Vận, cũng ôm lấy người nọ, “Tang Vận, ngươi muốn ta cho nàng hi vọng sao?” Hắn biết Lưu Uẩn Tình thích mình, nhưng tim của hắn từ lâu đã ném trên thân một người rồi.
Bạch Tang Vận đang ngọ ngoạy ngừng lại, thấp giọng nói: “Dù vậy… Nàng dẫu sao cũng là nữ tử, ngươi cũng không thể đối với nàng như vậy.” Tâm tư của Lưu Uẩn Tình đối với người này hắn biết, nhưng… Khuyết Dương làm như vậy, quá mức tổn thương người khác.
“Tang Vận, nàng đã xuất giá rồi, ta làm như vậy, mặc dù sẽ làm tổn thương nàng, nhưng cũng có thể khiến cho nàng hết hy vọng.” Ở y xem ra, tổn thương hay không chẳng có liên quan gì đến y, nhưng người này lại để ý, y cũng liền theo lời của hắn mà nói.
“Khuyết Dương… Nàng… dù sao cũng là quận chúa, là muội muội của Hoài Diệp.” Lời này nói ra, Bạch Tang Vận cũng cảm thấy có chút gượng ép, nhưng… một chữ tình, là tổn thương người nhất.
“Tang Vận, đừng sinh khí với ta vì ngoại nhân, nên làm như thế nào, ta tự có chừng mực, hơn nữa, ngươi không nhìn thấy bên người nàng có người đi theo sao, làm không tốt truyền tới chỗ Quách Bỉnh Khâm, đối với nàng cũng không tốt.” Đã gả cho người khác, nên an phận chút, Lam Khuyết Dương trong lòng tức giận, lại còn phải tìm cái cớ trấn an người đang sinh khí.
Hiểu Lam Khuyết Dương nói đúng, Bạch Tang Vận ngồi xuống, nói với người phía sau: “Hồng Tam, ngươi đi nói với chưởng quỹ, chi phí bên Tình quận chúa kia chúng ta thanh toán, còn có, đi bố phường đặt mấy cuộn tơ lụa thượng hạng đưa đi cho Tình quận chúa, coi như là bồi lễ của ta, nói rằng… ta làm chậm trễ quận chúa, lấy cái này bồi tội.” Hồng Tam liếc mắt nhìn Lam Khuyết Dương một cái, nói tiếng dạ liền ra khỏi gian.
Thượng Quan Vân ăn thức ăn vừa mới đưa lên nhìn Lam Khuyết Dương và Bạch Tang Vận, hắn từ tranh chấp của hai người và chứng kiến ban nãy đã biết đại khái, bất quá ở hắn xem ra cũng không phải đại sự gì, cho nên hắn cũng an tâm ăn.
“Khuyết Dương, Tình quận chúa… Nàng năm đó cũng là thân bất do kỷ (2), nàng tuy là nữ nhi duy nhất của thái hoàng, nhưng vì mẫu phi không được sủng, nàng ở trong cung lời nói cũng không có sức nặng gì. Lúc trước, nàng từng thay ta cầu tình. Khuyết Dương, sự tình đều đã qua, có một số việc, ngươi cũng buông ra đi. Bây giờ, chúng ta rốt cuộc có thể ở cùng một chỗ rồi, nếu không có những chuyện kia, có lẽ, các ngươi vẫn còn phải đoán tâm tư của ta, ta còn lại nghĩ biện pháp trốn tránh các ngươi. Khuyết Dương, ta không ép ngươi vui vẻ hoà nhã với nàng, ngươi cũng không phải là người như vậy, nàng là quận chúa, là phu nhân của đại thần trong triều, hướng về những thứ này, ngươi cũng không thể vô lễ giống vừa rồi.”
Nghe Bạch Tang Vận sắc mặt không vui giáo huấn Lam Khuyết Dương, Thượng Quan Vân cúi đầu cười khúc khích, thấy thế nào lại cảm thấy giống như huynh trưởng dạy dỗ đệ đệ không hiểu chuyện như thế. Lạnh lùng liếc mắt nhìn Thượng Quan Vân một cái, Lam Khuyết Dương lấy mũ sa của Bạch Tang Vận xuống, sờ lên mái đầu bạc của hắn, có một số việc có thể qua đi, nhưng có một số việc vĩnh viễn cũng không trở về được.
“Tang Vận, ta nhất định nghe lời ngươi, sau này thấy nàng, ta sẽ lưu mặt mũi cho nàng.” Có một số việc người này không biết, y cũng sẽ không nói cho hắn.
“Vậy là được rồi.” Nghe Lam Khuyết Dương đáp ứng, thần sắc Bạch Tang Vận bắt đầu dịu đi, “Khuyết Dương, Quản Vân khó được ra cung một chuyến, ngươi chọn cho hắn mấy món ăn ngon.”
“Ừ.”
………
Nhìn thấy Thượng Quan Vân ăn đến không biết chán, còn có Bạch Tang Vận thỉnh thoảng gắp thức ăn vào bát cho mình, cũng ăn đến cao hứng, trong mắt Lam Khuyết Dương xẹt qua đóng băng. Lưu Uẩn Tình… Muốn hạ dược mình, bức chính mình thú nữ nhân như nàng, hắn làm sao có thể trọng đãi với nàng!
Chú thích
(1) thì quá cảnh thiên: thời gian trôi qua, cảnh vật, tình huống cũng thay đổi ↑
(2) thân bất do kỷ: ý chỉ hành động của mình không phải do mình làm chủ ↑