Mở mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là tấm màn màu xanh nhạt, đau nhức truyền đến từ phía sau gáy khiến Mạc Ức hiểu được hắn còn chưa chết, giường êm ái dày dưới thân làm hắn có cảm giác dường như đã có mấy đời. Chậm rãi ngồi xuống, Mạc Ức vừa định xuống giường, liền phát hiện áo đay trên người đã bị người đổi thành áo tơ. Qua lớp áo lót, Mạc Ức nhẹ nhàng xoa nắn chính mình, tổn hại dưới y phục… lần này liệu sẽ nhiều thêm mấy phần?
Vén màn, xuống giường, Mạc Ức chân trần giẫm lên đá xanh lạnh lẽo trên mặt đất, đẩy cửa sổ nhìn ra – ngoài phòng là một cái sân, một gốc cây đại thụ, một cái vườn, mấy bồn bạch cúc cùng một cái bàn đá – đóng cửa sổ, Mạc Ức quay người lại nhìn về phía người đẩy cửa vào.
Lam Khuyết Dương bưng đồ ăn, sau khi phát hiện đôi chân trần trụi kia, đôi mi đang thẳng nhíu lại. Đặt đồ ăn xuống, Lam Khuyết Dương tiến lên lúc Mạc Ức còn chưa kịp giãy giụa, liền đưa người nọ lên trên giường.
“Mặt đất lạnh.” Nửa quỳ ở bên giường, Lam Khuyết Dương nói một câu, nâng một chân Mạc Ức lên dùng chính tay áo mình lau sạch, lại đi vào một chiếc bố miệt (1) sạch, tiếp theo là hài mềm, sau đó làm với chân còn lại.
“Các ngươi muốn ta như thế nào, nói thẳng ra, cần gì như vậy.” Mạc Ức muốn thu chân về, thế nhưng cái tay giữ trên chân kia làm cho hắn thử mấy lần đều không thể thoát ra, buộc lòng phải mở miệng nói.
“Mặt đất lạnh.” Lam Khuyết Dương sau khi chăm sóc xong hai chân Mạc Ức, mới mở miệng, mà nói vẫn là ba chữ kia.
Mạc Ức giương mắt thẳng tắp nhìn Lam Khuyết Dương đang cúi đầu, vốn muốn hỏi đối phương rốt cuộc có ý gì, sau đấy lại nghĩ, tệ nhất cũng không thể hơn được lúc đó, hắn cần gì phải biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, dù sao hắn từ lâu đã một thân một mình, được bọn họ nghĩ đến là được rồi, cùng lắm chỉ là một cái chết.
“Dùng cơm đi, rồi còn phải uống thuốc.” Lam Khuyết Dương đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, xới cơm, quay đầu nhìn Mạc Ức.
Mạc Ức lặng yên đi tới, ngồi xuống, bưng bát ăn của mình lên. Lam Khuyết Dương sau khi nhìn hắn một hồi lâu, mới cúi đầu dùng cơm. Hai người đều im lặng mà ăn, Lam Khuyết Dương mỗi khi trong bát Mạc Ức hết thức ăn, gắp cho hắn chút đồ ăn, Mạc Ức cũng không cự tuyệt, cảnh tượng loại này trong quá khứ từng vô số lần xuất hiện giữa hai người, nhưng lúc này, tâm tình hai người cũng đã là đại bất đồng.
Uống hết bát canh, Mạc Ức buông bát đũa, Lam Khuyết Dương chờ ở một bên đứng dậy thu dọn một chút, bê đồ ra khỏi phòng, Mạc Ức đi đến bên cửa sổ, lại đẩy cửa sổ gỗ ra, một lát sau vị thuốc đông y nồng đậm truyền tới.
“Két…” Cửa mở, Mạc Ức không có quay đầu lại, vẫn là nhìn ngoài cửa sổ, Lam Khuyết Dương đặt chén thuốc đã sắc lên trên bàn, đứng tại chỗ lặng lẽ không lên tiếng nhìn Mạc Ức… Hơi nóng trong chén dần dần tan, Lam Khuyết Dương lúc này mới mở miệng nói: “Uống thuốc đi.”
Mạc Ức xoay người lại, đi tới, bưng lên chén thuốc ngừng cũng không ngừng uống hết thuốc, người nọ là cao thủ dụng độc, nếu thực cho vào cái gì, bằng kiến thức y học giản đơn của hắn làm sao có thể phát hiện, còn không bằng cái gì cũng không hỏi, không nghĩ, lúc tới thời điểm, hắn tự nhiên sẽ rõ ràng.
“Ngươi nghỉ ngơi đi.” Lam Khuyết Dương cầm lấy cái bát không, nói với Mạc Ức một câu liền đi ra ngoài. Mạc Ức ho nhẹ một hồi, cảm thấy được mí mắt có chút trầm, khóe miệng hiện lên một tia cười giễu cợt… Mê dược này vẫn là lợi hại như thế…
Cởi hài miệt ra, Mạc Ức nằm xuống, chậm rãi ngủ với cảm giác khó chịu trong ngực, ngay sau khi hắn thiếp đi, Lam Khuyết Dương đẩy cửa đi đến, rồi mới ngồi ở bên giường Mạc Ức ngưng mắt nhìn người cho dù là ngủ say cũng lộ ra một chút bi thương.
———
“Ngươi này cái tiểu súc sinh, dám trộm bánh bao của bản đại gia, thật sự không phải chán sống đi, xem bản đại gia hôm nay đánh gãy tay ngươi!” Gã đại hán tráng kiện một cước đá một thân thể gầy nhỏ từ trong tửu quán ra, sau đó tiến lên mấy bước, liền giẫm về phía bàn tay bẩn trên mặt đất kia.
Lúc những người đang vây xem mặt lộ vẻ không đành lòng, một người lao tới rất nhanh kéo hài tử trên mặt đất lên, đồng thời đẩy nhẹ đại hán kia, chân đại hán rơi xuống giẫm vào thềm đá.
“Người nào ở đây xen vào việc của người khác!” Đại hán hiển nhiên bất mãn có người cản mình, nổi giận gầm lên một tiếng.
“Vị đại ca này, ngài trước tiên đừng tức giận, có thể nói nói hài tử này sao lại chọc giận ngươi không?” Bạch Tang Vận che chở hài tử đang không ngừng run lên vào trong ngực, ôn hòa hỏi.
“Không đánh kẻ chạy lại”, đại hán mặc dù rất không vui nhưng đã bớt chút tức giận, chỉ vào đứa bé trong lòng người nọ bực tức nói: “Tiểu súc sinh này trộm bánh bao của ta, ta ban nãy đi nhà xí một cái, mấy cái bánh bao vừa mới mua đã bị tiểu súc sinh này ăn vụng hết rồi.” Thấy tiểu công tử đối diện mặc dù y phục không tầm thường, bộ dạng tuấn tú, nhưng trong lời nói lại cực kỳ lễ độ, đại hán cũng không lại tự xưng “bản đại gia”.
“Vị đại ca này, năm lượng bạc đây ngài cầm, quay lại đi mua mấy cái bánh bao nữa, hài tử này, ngài cũng đừng so đo với hắn, được không?” Bạch Tang Vận nháy mắt với người bên cạnh, người đó lập tức đưa ra năm lượng bạc.
“Mấy… cái bánh bao này thật sự không đáng giá năm lượng bạc.” Đại hán kinh hỉ nhìn thấy bạc được đưa ra, vốn định lấy đi, nhưng lại cảm thấy có chút xấu hổ.
“Đại ca cứ việc nhận lấy cái đó, coi như là ta thay hài tử này nhận lỗi với ngài.” Bạch Tang Vận nhìn ra do dự của đại hán, tìm một cái cớ để cho đối phương có thể yên lòng.
“Vậy ta đây… sẽ nhận.” Năm lượng bạc, đủ tiêu dùng trong nhà một năm mà vẫn còn thừa, đại hán do dự một chốc, vẫn là chống cự không được cầm lấy bạc.
Bạch Tang Vận đợi sau khi đại hán lấy bạc, liền ôm lấy hài tử thần chí đã có chút mơ hồ ly khai nơi này.
“A? Kia không phải thiếu gia Bạch gia Bạch Tang Vận sao?” Lúc này, trong đám người có người nhận ra Bạch Tang Vận, vội nói ra.
“Ngươi nói chính là Bạch gia ở đầu Thành Đông?” Có người không xác định hỏi một câu.
“Chính là Bạch gia ở đầu Thành Đông. Bạch thiếu gia này chính là con duy nhất của Bạch gia, mấy năm trước hai lão Bạch gia đều mắc bệnh mất, vốn tưởng rằng Bạch gia liền như vậy là hết, ai ngờ mấy năm trôi qua, Bạch gia chẳng những không có sụp đổ, vẫn như cũ là nhà giàu trong Lâm Xuyên trấn chúng ta. Bạch gia này nói là do tổng quản Tả Tường chống đỡ, theo ta thấy, Bạch thiếu gia đây mới là người thực sự quản lý Bạch gia. Nam tử nhận ra Bạch Tang Vận có phần cảm thán nói.
“Việc này ngươi là làm sao mà biết được?” Quả nhiên có người đưa ra dị nghị.
“Ta mấy ngày trước đưa đồ ăn cho Bạch phủ, đúng lúc chạm mặt Tả tổng quản, hắn nói thiếu gia nhà hắn thực thích ăn khoai sọ lần trước ta đưa, bảo ta lại đưa nhiều chút qua. Sau đó Tả tổng quản còn phân phó đầu bếp hầm cho thiếu gia nhà hắn con gà, nói ‘Thiếu gia đêm qua ngủ muộn, cho thiếu gia bổ bổ thân mình’, hơn nữa đầu bếp Bạch phủ thường xuyên ở trước mặt ta nhắc tới thiếu gia nhà bọn họ vất vả như thế nào, nếu không phải là quản lý Bạch phủ, vậy Bạch thiếu gia sao lại vất vả như vậy chứ?” Tiểu ca đưa đồ ăn có chút tự đắc, “Mặc dù Bạch thiếu gia chưa từng thấy ta đây, nhưng mà ta đây đã xa xa mà nhìn một lần, bất quá hôm nay nhìn Bạch thiếu gia gần thế này, so với thời điểm ta thấy lần trước lại tuấn tú hơn.”
Mọi người vừa nghe, đều tiến lên tiếp tục tìm hiểu, Bạch phủ tuy là nhà giàu nhất Lâm Xuyên trấn, nhưng thiếu gia Bạch phủ lại ít người từng gặp qua, có người nói thân mình hắn không tốt, không được ra khỏi cửa; có người nói là Tả Tường đoạt lấy gia nghiệp Bạch gia, nhốt Bạch thiếu gia kia lại; còn có người nói trắng ra là thiếu gia sớm đã chết, Bạch gia hiện tại chẳng qua chỉ là danh nghĩa… Tóm lại là nhiều cách nói xôn xao, hiện giờ, Bạch thiếu gia trong lời đồn cư nhiên lộ mặt, sao không khiến người ở Lâm Xuyên trấn kích động một phen.
………
“Đã tỉnh? Có thể nghe được lời nói của ta sao?” Bạch Tang Vận nhỏ giọng nói, sợ dọa đến người vừa mới tỉnh lại. Lam Khuyết Dương đầu tiên là có chút mơ màng, sau đó đôi mắt trầm xuống, liền vùng dậy.
“Đừng nhúc nhích, ngươi bị thương không nhẹ, miệng vết thương mới vừa xử lý qua, đừng lại để bị nứt ra.” Bạch Tang Vận vội nhẹ nhàng đè người đó xuống, thấy vẻ mặt phòng bị của đối phương, hắn trấn an nói, “Đây là chỗ của ta, không ai sẽ đối xử với ngươi như trước, ngươi an tâm dưỡng. Đói bụng không, ăn mấy thứ, rồi ngủ tiếp một hồi.”
Bưng lên bát cháo gạo kê hắn vừa bê vào, Bạch Tang Vận gắp một ít đồ ăn vào trong, xúc một thìa đút đến bên miệng người vẫn còn chút căng thẳng: “Lại đây, ăn hết cháo.”
Lam Khuyết Dương suy nghĩ, xương cốt cả người hắn đều đang kêu gào, trong bụng lại sinh đau. Ngửi được mùi cháo, bụng Lam Khuyết Dương mất kiểm soát kêu lên “ùng ục”, cháo ngay bên miệng, hắn ngửi ngửi, cháo này thực sạch sẽ. Mặc dù không biết hắn sao lại ở trong này, nhưng cháo này… thật sự rất thơm. Dù sao cũng chỉ mới mười hai tuổi, Lam Khuyết Dương kiên định một hồi lâu, vẫn là nhịn không được mở miệng ra.
Bạch Tang Vận lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn không biết hài tử này rốt cuộc trải qua chuyện gì. Lúc hắn lau rửa cho cậu mới phát hiện, miệng vết thương bị vật sắc xẹt qua trên vai trái hài tử này đã bắt đầu chảy mủ, vết đao lớn lớn nhỏ nhỏ trên người lại nhiều đếm không xuể, không biết bao lâu chưa ăn qua thứ gì, bộ dáng lại có thể gầy như vậy.
Trên người rất đau, vết thương ở bụng bị đại hán đá càng nặng thêm vào nội thương của Lam Khuyết Dương, ăn xong cháo không bao lâu, Lam Khuyết Dương liền không chống đỡ được lại ngủ.
Lần thứ hai tỉnh lại, bên giường đã trống không, trong phòng đốt nến, Lam Khuyết Dương nhìn không ra hiện tại là canh mấy. Ngọ nguậy ngồi dậy, Lam Khuyết Dương một tay che bả vai chính mình, tung đệm chăn lên định bụng xuống giường.
“Ngươi hài tử này, đã không khoẻ đang nằm lại muốn đi đâu?” Bạch Tang Vận đang bưng thuốc đẩy cửa vào không vui mở miệng, lúc Lam Khuyết Dương dừng lại liền đi lên phía trước, một tay đẩy người trở về giường, sau đó bưng chén thuốc tới bên miệng người này, “Mặc kệ ngươi nghĩ muốn đi đâu, trước tiên phải uống hết thuốc.”
………
“Ta họ Bạch tên Tang Vận, nơi này là Bạch phủ. Còn ngươi?” Đặt chén thuốc sang một bên, Bạch Tang Vận sờ sờ trán người này, nhẹ giọng dò hỏi.
“… Lam Khuyết Dương…” Nhiều năm chưa từng gọi qua tên, thời điểm Lam Khuyết Dương nói ra trên mặt vốn hờ hững có chút mờ mịt.
“Lam… Khuyết… Dương…” Bạch Tang Vận lặp lại một lần, sau đó làm bộ không phát hiện sự khác thường của đối phương, cười nói, “Ở cửa cung hiện ra lầu gác, lầu gác trên cao mà thu được ánh sáng mặt trời rực rỡ, đúng là một cái tên rất hay.” (2)
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Quan sát Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận nghĩ thầm rằng hài tử này bất quá tám chín tuổi.
“Mười hai.” Lam Khuyết Dương bình tĩnh vô ba nói.
Bạch Tang Vận vừa nghe khuôn mặt thoáng thay đổi, che dấu kinh ngạc trong lòng, hắn tiếp tục hỏi: “Có nơi nào để đi không? Hay là, ngươi muốn đến nơi nào?”
Lần này, Lam Khuyết Dương không có mở miệng, chính là buông mắt, một lát sau hơi hơi lắc đầu.
Bạch Tang Vận thương hại nhìn Lam Khuyết Dương, một lần nữa đắp kín chăn cho hài tử này, sau đó quyết định: “Vậy ở lại chỗ này làm đệ đệ của ta đi.”
Lam Khuyết Dương đột nhiên giương mắt nhìn qua, dường như không thể tin được điều hắn nghe được. Đã thấy người nọ mỉm cười với mình, tiếng nói vẫn như trước là ôn hòa hiền hậu: “Ta là con một, vẫn muốn một đệ đệ, nhưng cha mẹ lại đi sớm, ngươi nếu không chê, liền nhận ta đây là ca đi.”
………
Rất nhiều năm sau, Lam Khuyết Dương từng hỏi Bạch Tang Vận: “Ngươi khi đó không điều tra rõ lai lịch của ta, liền nhận ta làm đệ đệ, ngươi không nghĩ tới, ta bị thương như vậy là tại sao, ta biết đâu không phải là người tốt?”
“Ừm… Không nghĩ tới. Lúc đó ngươi cả người đều bị thương, ta đã nghĩ, là người phương nào nhẫn tâm đối xử với một hài tử như thế, mà ta quả thật rất muốn có một huynh đệ, ngươi đã không có chỗ để đi, ta đây cũng xem như nhặt được một món lợi.” Bạch Tang Vận nói xong, liền hướng Lam Khuyết Dương kêu: “Đệ…”
Biểu tình Lam Khuyết Dương chợt trở nên cực kỳ khó coi.
Chú thích
(1) bố miệt: tất vải ↑
(2) “Khuyết” trong “Lam Khuyết Dương” nghĩa là cái lầu gác trước cửa cung điện ↑