Năm hai mươi tuổi, dù có thế nào Hoắc Hào Chi cũng không hề tưởng tượng ngày mình kết hôn sẽ như thế nào. Anh tôn trọng tự do, chán ghét cảm giác bị trói buộc.
Nhưng qua nhiều năm, khi thật sự bước vào cuộc sống hôn nhân, tâm tình lại hoàn toàn khác khi đó, anh rất hạnh phúc, cả trái tim đều chỉ có đối phương.
Cảm giác kết hôn với người mình yêu có lẽ là dù quá trình gian nan thế nào, mãi mãi tràn ngập dũng khí, mãi mãi không hối hận.
Mùa đông đến, bệnh tình của Kiều Vi vẫn không có chuyển biến tốt. Trên phim chụp mới nhất, bác sĩ nói tế bào ung thư đã bắt đầu di căn tới gan.
Ánh đèn trắng của hành lang bệnh viện hệt như trần nhà đều là một màu khiến người ta nói không nên lời.
Hoắc Hào Chi nhìn sững sờ suốt hai tiếng, mới cúi đầu, vào phòng với vai cổ đau nhức.
"Sao lại đi lâu như vậy? Bác sĩ nói gì?"
"Bác sĩ nói tình trạng của em rất tốt, tế bào ung thư đều rất ngoan, ổ bệnh không lan rộng, xem ra là việc rèn luyện có hiệu quả." Hoắc Hào Chi điều chỉnh tâm trạng, híp mắt cười.
"Thật không?"
Kiều Vi ngồi trên giường, tươi cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng tinh, duỗi tay đòi ôm.
"Vậy từ nay em phải dậy sớm hơn nửa tiếng, vận động nhiều một chút.
"Ừ."
Anh đến gần, bế cô lên xe lăn, đẩy xe đến bên cửa sổ nơi có ánh nắng. Kiều Vi rất gầy, bế lên chẳng cần tốn sức.
Vẫn giống trước đây, Hoắc Hào Chi giấu chẩn đoán của bác sĩ. Mỗi lần Kiều Vi đều nghe theo, tin anh, cho dù gần đây càng lúc cô càng khó rời khỏi giường.
Hai người như chạy đua với thời gian, tranh thủ từng giây từng phút nắm chặt tay nhau.
...
Song for roses được phát hành đã thăng cấp đĩa nhạc từ bạch kim lên kim cương, nhưng ban nhạc chuông và tường vi đình đám lại công bố giải tán ngay sau buổi hòa nhạc hoành tráng. Các thành viên đường ai nấy đi, để lại vô số tiếng thở dài thổn thức của người hâm mộ.
Cặp đôi Lăng Lâm và Quý Viên đến Mỹ, theo đuổi ước mơ của họ.
Tháng chín Từ Tây Bốc vào đại học, vẫn thu hút những cô cái, fans hâm mộ nữ cậu có thể khoanh tròn hai vòng trường đại học.
Viên Luật Thư cũng được học viện âm nhạc mời, quay lại trường. Trước đây khi điều kiện không tốt, cả nhà dồn hết của cải cho Luật Tĩnh học học, chị gái đi rồi, cậu từng cảm thấy cuộc đời mất phương hướng, may mà đến thành phố G tham gia ban nhạc, cậu đã tìm lại được quỹ đạo.
Cuộc sống chính là hành trình theo đuổi mơ ước, chỉ có thử đi thử lại.
...
Hoắc Hào Chi và Kiều Vi tổ chức hôn lễ ở nhà thờ lớn nhất thành phố G.
Ngày kết hôn, bà nội và bạn bè nhà trai đều tới, chỉ có bố mẹ Hoắc không có mặt. Thời gian gấp rút, cả hai còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Kiều Vi và Hoắc Hào Chi nhập tên chung một hộ khẩu.
Nhưng cho dù phụ huynh không tán thành cuộc hôn nhân này, Hoắc Hào Chi hiện tại đã không còn bị ảnh hưởng bởi quyết định của người khác. Anh ăn chơi lâu rồi, thế nên khi thật sự nghiêm túc, mọi người đều không khỏi sửng sốt.
Bà nội Hoắc chính thức chuyển nhượng cổ phần dưới tay mình cho cháu trai, cùng với sự ủng hộ của các cổ đông vừa và nhỏ, Hoắc Hào Chi đã có chỗ đứng vững chắc trong hội đồng quản trị, ngay cả ba Hoắc cũng không làm gì được anh. Không uổng công nửa năm qua anh bôn ba vất vả.
Trên lễ đường, lần đầu Kiều Vi mặc váy cưới của cô dâu.
Sợi chỉ se nhẹ, kết cườm tinh xảo. Làn váy mềm mại xếp từng tầng lên nhau, lớp ren trắng tinh khiết phủ lên lớp lụa mỏng manh, thánh thiện thuần khiết.
Cô quá gầy, cửa hàng váy cửa phải tăng ca nhiều đêm mới có thể sửa nó vừa với cơ thể cô.
Với tấm màn che đến bên hông, Kiều Vi ngồi trên xe lăn, tay cầm bó hoa, hàng lông mày được vẽ tinh tế như ẩn như hiện càng lay động lòng người.
Hoắc Hào Chi thậm chí không tuân thủ quy trình trong đám cưới bình thường. Có lẽ anh cảm thấy ở buổi biểu diễn đã trao nhẫn xong rồi, sau khi chờ cha xứ đọc xong lời thề hôn lễ liền gấp đến độ nhấc màn che khom lưng hôn cô.
Bên dưới ồ lên, Kiều Vi mắng anh là tên vô lại nhưng Hoắc Hào Chi lại hạnh phúc mỹ mãn.
...
Thành phố G là thành phố ven biển, khí hậu nóng bức, mấy năm liền không có tuyết nhưng đêm giao thừa năm nay, tuyết lại rơi dày đặc.
Sức khỏe Kiều Vi vốn đã cực kỳ yếu, bác sĩ không dám cho cô xuất viện, dù là ăn Tết cũng chỉ có thể ở bệnh viện.
Kiều Vi tự tháo máy thở, nói rằng muốn ngồi bên cửa sổ một lát.
Hoắc Hào Chi nghĩ bên ngoài có đống bác sĩ đang chờ, gật đầu đồng ý, bế cô đi.
"Mở cửa sổ ra hóng gió được không?"
"Không được, sẽ bị cảm."
"Không đâu." Kiều Vi lắc đầu mỉm cười, "Em thấy tinh thần mình hôm nay rất tốt."
Cho dù hơi thở vẫn mỏng manh nhưng so với mấy ngày trước giọng cô đã tốt hơn nhiều, còn có sức tự trang điểm.
Hoắc Hào Chi thật sự không có cách nào từ chối dáng vẻ khẩn cầu của Kiều Vi cùng đôi mắt biết nói ấy.
Mặc áo khoác, đội mũ len vào, Hoắc hào Chi lấy chăn đắp lên cho cô rồi đi mở cửa sổ.
Kiều Vi sinh ra ở phương nam, hiếm khi thấy tuyết lớn như vậy. Bông tuyết bay lả tả phủ kín dưới lầu bệnh viện. Trên xe, nóc nhà đều phủ một tầng tuyết dày, gió thổi qua thì đổ rạp xuống, đập vào mắt là một màu trắng phau.
Cơn gió lạnh cuốn theo bông tuyết thổi vào, Kiều Vi rùng mình nhưng vẫn đưa tay ra đón.
"Thật đáng yêu."
Bông tuyết tan trong lòng bàn tay cô, cô nhớ lại chuyện khi nhỏ: "Trước đây em từng làm một người tuyết to bằng bàn tay, nửa ngày sau thì nó bắt đầu tan, sợ nó tan mất nên em đã phải giữ trong tủ lạnh cả năm."
Hoắc Hào Chi giúp cô phủi tuyết.
"Tuyết ở đế đô đẹp hơn, nếu em thích, chờ em khỏe lại anh sẽ dẫn em đi, nếu muốn trượt tuyết thì chúng ta sẽ đến Whistler, St.Moritz, còn cả Áo..."
"Em khờ thật." Kiều Vi bỗng bật cười, "Người tuyết nên ở trong tuyết, bỏ vào tủ lạnh chẳng thú vị gì cả."
Cô cười rất đẹp, môi hồng răng trắng, Hoắc Hào Chi thế mà đột nhiên sợ hãi.
Cô dựa vào vai anh, sau đó là khoảng lặng rất dài.
Ngay lúc Hoắc Hào Chi tưởng cô đã ngủ, muốn đóng cửa sổ, Kiều Vi bỗng nói.
"Mùa xuân sắp tới rồi."
"Ừ, mùa xuân ấm áp, em sẽ không sợ lạnh."
"Lúc em bắt đầu tập chơi bài Four seasons của Vivaldi cũng là vào mùa xuân, ngón tay đều tê cứng. Em cứ muốn chơi đoạn Spring, nghĩ thầm sao mùa xuân còn chưa tới chứ..."
"Vậy thì em hãy chơi bài Spring của Piazzolla, đàn xong sẽ không còn lạnh nữa."
Bản tango của Piazzolla luôn khiến mọi người phải hòa vào nhịp điệu.
Cô bị anh chọc cười, cười xong liền lắng nghe tiếng chuông giao thừa vọng lại từ xa.
Kiều Vi từng cảm thấy mình sẽ không vượt qua mùa đông dài lạnh giá này, nhưng cuối cùng vẫn cùng Hoắc Hào Chi trải qua năm mới thứ hai đúng như lời hứa.
Cuối cùng cũng cố được đến hiện tại.
Khoang miệng khô khốc.
Kiều Vi biết dạ dày mình đang co giật, buổi tối tiêm morphine, không còn đau nữa, nhưng sức lực vẫn dần rút khỏi cơ thể.
Thấy Kiều Vi im lặng không nói nữa, Hoắc Hào Chi hỏi: "Mệt à?"
"Một chút."
"Vậy anh bế em về giường nghỉ ngơi."
Kiều Vi lại lắc đầu: "Em muốn ăn kẹo."
"Anh đi mua ngay."
Anh đứng dậy định đi thì bị Kiều Vi bắt lấy tay trái.
"Hào Chi."
Anh quay đầu nhìn Kiều Vi ngồi trên xe lăn nhìn mình với ánh mắt dịu dàng như hồ nước, "Có phải em quên nói với anh là..."
"Hả?"
"Em yêu anh."
Để chờ câu nói này, Hoắc Hào Chi đã chờ rất lâu rất lâu.
Đêm giao thừa tất cả cửa hàng siêu thị đều đóng cửa, anh phải chạy đến cuối phố mới tìm được kẹo hương quýt Kiều Vi thích trong một cửa hàng tiện lợi sắp đóng.
Không kịp phủi tuyết trên đầu, Hoắc Hào Chi ôm hộp kẹo chạy về, trong vô tình lại đụng phải tên say rượu, cả hộp kẹo ba ra khỏi tay, sắp bị một ô tô chạy qua nghiền nát.
Tên say rượu hùng hổ kéo anh không chịu buông, Hoắc Hào Chi như nổi điên, dùng hết sức đẩy gã ra, lao ra ngoài.
Đường tuyết trơn trượt, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt làm chủ xe giật mình, phanh gấp, cách người đàn ông còn hai ba centimet khó khăn lắm mới dừng lại.
Cửa xe mở, người ngồi ở ghế điều khiển còn chưa hoàn hồn, vội bước xuống: "Có phải cậu không muốn sống nữa không! Đã là đêm 30 rồi còn ra ngoài hại người ta hả..."
Tiếng chửi mắng dừng lại nghe khi chủ xe thấy người phía trước.
Trên nền tuyết là một thanh niên tuấn tú không giống ăn vạ. Cằm đập vào đất, máu chảy ra rất đáng sợ, anh ôm hộp kẹo thờ thẫn đứng dậy đi về phía trước, mặc kệ tiếng kêu phía sau.
Người ta hay nói khi người mình yêu qua đời sẽ có thần giao cách cảm.
Ngay khoảnh khắc này, Hoắc Hào Chi cảm thấy linh hồn mình như chết đi, trái tim anh như bị sợi tơ rối rắm trói buộc, đầu óc trống rỗng, lang thang máy móc trong tuyết, không còn biết đi về đâu.
...
Kiều Vi không đợi được đến cái Tết thứ ba như lời hứa, mọi thứ về cô vĩnh viễn đóng lại trong ngày tuyết rơi năm nay ở thành phố G.
Theo yêu cầu của cô, không máy thở, không hồi sức cuối cùng.
Tro cốt của cô được đưa về Hào Sơn thành phố Y, nơi đó là mộ tổ tiên của Hoắc Hào Chi, sau này cũng sẽ là nơi an táng anh.
Rất lâu sau khi cô đi, Hoắc Hào Chi không khóc.
Anh đặt ảnh cưới trên bàn làm, nghiêm túc làm việc, cũng bắt đầu làm từ thiện.
Cho dù Kiều Vi lấy đi tất cả thăng trầm còn lại trong cuộc đời anh nhưng đã để lại cho anh những ký ức quý giá nhất.
Tình yêu với anh không phải da kề da, mà là sự nhẫn nhịn vĩnh cửu, không phải củi gạo mắm muối, mà là khát vọng không ngừng, ân cần đến hết cuối cùng.