Tiểu Tường Vi

Chương 5



Violin Concerto in E minor

Kiều Vi không có tâm trạng để cười, lùi hai bước tạo khoảng cách với anh, cúi đầu nhìn đuôi xe bị đâm tới vỡ vụn, đột nhiên ngẩng đầu hỏi lại: "Anh cảm thấy gặp nhau trong tình huống này là chuyện đáng để vui sao?" Cô nhìn hắn chằm chằm, nói năng thong thả, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng.

Anh ngạc nhiên nheo mắt nhìn cô hai giây, không nói chuyện, sau dời ánh mắt, lạnh lùng hỏi: "Ai mang thằng nhóc này tới đây?"

Anh chất vấn người liên quan đứng sau, cũng có khả năng là hỏi cho cô nghe.

Cho dù ngày thường cợt nhả không đứng đắn, nhưng nếu Hỗn Thế Ma Vương này tức giận, đám ăn chơi trác táng kia không ai quậy phá.

Không khí căng thẳng một lúc lâu, vẫn là thiếu niên kia lên tiếng: "Anh Hai, là em đòi tới, ai làm người đó nhận, không phải lỗi của họ."

"Vậy sao?" Hoắc Chi Hạo khịt mũi, tay lười biếng đút trong túi quần, cười như không cười mà nói, "Nếu đã trượng nghĩa thế này, vậy hậu quả bản thân cậu gánh chịu, tự mà xử lý đi!"

Dứt lời, anh xoay người nhấc chân.

"Anh Hai!"

Thiếu niên vội đuổi theo giữ chặt cánh tay anh, khóc lóc: "Em sai rồi! Em thật sự sai rồi! Anh không thể tuyệt tình vứt em ở lại chỗ này như vậy, nếu để mẹ em biết, bà ấy sẽ đánh chết em!"

"Cậu có bản lĩnh làm nước mắt nước mũi dính lên quần áo tôi, cũng chết đấy!"

Thiếu niên như điện giật mà buông tay, Hoắc Hạo Chi lúc này mới lần nữa quay lại.

Momen lực (1) quá lớn, quốc lộ lại phức tạp, mỗi lần tăng tốc hoặc tránh đường đều có thể trực tiếp khiến xe mất khống chế. Nhưng con đường này ít xe, tốc độ lại chậm như vậy, gặp chướng ngại vẫn không thể giảm tốc, thằng nhóc Từ Tây Bốc đúng là không biết xấu hổ.

(1) Momen lực: là đại lượng trong vật lý, thể hiện tác động gây ra sự quay quanh một điểm hoặc một trục của một vật thể. Nó là khái niệm mở rộng cho chuyển động quay từ khái niệm lực trong chuyển động thẳng

Cũng may tài xế của Kiều Vi có kinh nghiệm, gặp tình huống khẩn cấp biết xử lý đúng chỗ, chiếc Mercedes-Benz S500 chỉ bị đâm vào mông liền dừng lại. Xe của thằng nhóc này thảm hơn một chút, nửa cái đầu xe đã bốc khói nghi ngút, trong mắt Hoắc Chi Hào nó đã thành một đóng phế phẩm.

Anh nhấc chân đã hai cái vào chiếc xe thể thao trước mặt, nghiêng đầu: "Thiệt hại sửa chữa toàn bộ do cậu ta trả, tiền chữa bệnh bồi thường thiệt hại tinh thần tùy hai người ra giá, thằng nhóc này cũng xin lỗi rồi, chuyện hôm nay dừng ở đây, được không?"

Nhà họ Hoắc ở Đế Đô xa xôi, hoàng đế ở nên ngoài tầm tay, nhưng ở địa phận này, chỉ sợ vẫn không có ai dám làm anh mất mặt.

Nguyên nhân không gì khác, nhà họ Hoắc gốc gác sâu xa, chỉ cần động vào rất nhiều thứ liên quan sẽ bị thay đổi, ai cũng không muốn đắc tội, hơn nữa, thành phố G chính là nhà ngoại của Hoắc Hào Chi - địa bàn của nhà họ Thị. Có hai nhà thế lực chống lưng, cho dù Hoắc Hào Chi gây chuyện kinh khủng ở thành phố G, chỉ sợ không ai dám nói nửa chữ.

Tất cả Kiều Vi đều biết, nhưng tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi cô vẫn còn nhớ rõ,.

Cô không thích người đàn ông không biết sợ hãi này, giống như an nguy của người khác trong mắt anh chỉ là một trò đùa thú vị.

Không hề do dự, cô đột nhiên hỏi thiếu niên kia: "Cậu mới vị thành niên thôi đúng không?"

"Có thể cho tôi xem bằng lái xe của cậu không?" Không nhận được câu trả lời, Kiều Vi tiếp tục hỏi.

Hoắc Hào Chi ngẩng đầu.

"Chứng minh nhân dân được không?"

Chỉ một cái chớp mắt, mọi người xung quanh đều im lặng, một trường hợp tĩnh lặng đến đáng sợ.

Hoắc Hào Chi vẫn đút tay trong quần, nhưng ánh mắt anh mãi đến giờ phút này mới thật sự trở nên nghiêm túc.

Chăm chú nhìn đôi mắt của Kiều Vi, dường như muốn nhìn xem cô có ý gì.

Hai bên đường cao tốc này đều là núi, mùa đông chỉ còn cây cối trơ trọi, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua khiến người ta rét run.

"Xem ra tôi đoán không sai."

Trước khi xuống xe chưa kịp mặc áo khoác, Kiều Vi lạnh đến khớp hàm run rẩy, nhưng cô vẫn cắn răng đứng thẳng sống lưng, để lộ nụ cười trào phúng: "Có điều cách giải quyết sự cố của các cậu đúng là không tệ."

Dựa vào thái độ của Tịch Việt đối với Hoắc Hào Chi, nếu mẹ Kiều biết chuyện hôm nay, bà ấy nhất định sẽ chỉ vào mặt cô mắng chửi, nhưng Kiều Vi tuyệt đối không hối hận.

Được ba di truyền, ngoại trừ sự yêu tự do, còn có bướng bỉnh.

Ở cái nơi này cô vốn không nên để lộ vẻ hoảng sợ, nếu trong đầu xuất hiện ý nghĩ khom lưng, trong mắt Phương Viên, so với tự giẫm đạp lên tôn nghiêm chẳng khác nhau mấy.

"Chú Đàm, gọi điện, có chuyện gì kêu cảnh sát tới xử lý công bằng, cháu không thích giải quyết riêng." 

Kiều Vi cúi đầu ra lệnh, kéo vạt áo lại, định quay lại xe tránh gió.

Nhưng mới đi được hai bước, cổ tay đã bị ai đó giữ lại.

Sức lực không lớn mang đến độ ấm, cùng cánh tay lạnh lẽo đến mất tri giác của cô như băng và lửa.

Kiều Vi chán ghét hất ra.

"Không cần khuyên nữa, tôi sẽ không đổi ý, xe hỏng còn có công ty bảo hiểm giải quyết. Sau khi cảnh sát tới xác nhận sự cố, tôi biết các cậu sẽ có cách giải quyết."

"Không phải khuyên."

"Vậy cho hỏi còn chuyện gì nữa không?"

"Em gái... Kế của Tịch Việt?" Anh buông tay, vô tội chớp mắt, lại không phục dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình, "Tên của em, tối qua tôi nghe không rõ."

"Vậy sao?" Kiều Vi cuối cùng cũng quay đầu nhìn anh.

Ánh mắt Hoắc Hào Chi như mang theo vài phần tình ý, cả người như tỏa ra ánh sáng chói lọi.

"Dù sao chúng ta cũng không liên quan tới nhau, cho dù nói anh biết, có lẽ rất nhanh cũng sẽ quên." Kiều Vi không nhìn anh, đi nhanh về phía trước, "Cứ coi như lần này cũng không nghe rõ đi."

Giọng nói trầm tĩnh rất nhanh theo gió đi vào trong núi.

Cô xoay người, chỉ để lại bóng dáng cao gầy.

"Trước đó đúng là không biết em gái này của Tịch Việt đúng là quật cường." Trong đám người có kẻ cảm thán một câu.

Hoắc Hào Chi nhíu mày, không tỏ ý kiến.

"Vậy chúng ta cứ chờ cảnh sát tới như vậy?"

"Nếu không thì sao?" Hoắc Hào Chi hỏi lại.

Người nọ lập tức ngậm miệng, chỉ còn Từ Tây Bốc mang vẻ mặt đưa đám: "Anh Hai! Em tin tưởng anh như vậy, anh không thể làm thế với em, chú cảnh sát mà tới thì em phải làm sao đây!"

"Nộp tiền phạt bị giam mấy ngày, làm theo trình tự, cậu không phải cũng không biết đấy chứ?"

Vừa nghe câu này, Từ Tây Bốc thiếu chút đã ngồi xuống ôm đùi anh kêu trời gọi đất: "Anh Hai!"

"Không có tiền đồ!"

Hoắc Hào Chi cười nhạo, buột miệng nói thêm một câu vô cùng tàn nhẫn: "Sau này còn dám lén ra, vẫn là hậu quả này."

Kỳ thật hai tháng nữa Từ Tây Bốc mới tròn mười sáu, nói tạm giam mấy ngày chẳng qua là hù cậu mà thôi, có điều bị cô đánh là điều không thể tránh được.

Cũng phải để cậu ta nhớ, kỹ thuật kém thì đừng động vào xe.

Hoắc Hào Chi ác ý vỗ đầu cậu ta.

Lúc này anh mới phất tay kêu mọi người giải tán, ai về nhà nấy.

OoOoO

Kiều Vi không xuống xe nữa mà để tài xế xử lý, đợi cảnh sát đến hiện trường, chụp ảnh, kéo xe đi, lại chờ công ty bảo hiểm đến nhận định, đã qua hai tiếng.

Thợ làm tóc ở nhà họ Tịch chắc đã đợi rất lâu.

Kiều Vi mệt mỏi ngáp một cái, cho dù đuôi xe đã bị đâm hỏng, nhưng xe vẫn có thể miễn cưỡng lên đường, cô định về nhà trước, lời vừa đến bên miệng, lại thấy trên trán tài xe có một cục sưng to màu xanh tím.

"Tới bệnh viện đi."

Sau tai nạn giao thông rất nhiều tổn thương không thể nhìn bằng mắt thường, nếu có vấn đề gì thì cùng kiểm tra, miễn cho để lại di chứng.

OoOoO

Gần đến giờ tan tầm, bệnh viện đã không, đi chụp cái CT, nửa tiếng sau đã có kết quả.

"Chỉ hơi sưng, không có xuất huyết nội sọ, không sao, tôi cho chú một bình thuốc xịt, dùng ba ngày sẽ ổn." Bác sĩ đẩy cặp mắt kính, ánh mắt chuyển qua Kiều Vi ngồi cạnh.

"Cô gái này cũng cùng gặp tai nạn giao thông sao?"

"Đúng vậy." Tài xế nhìn Kiều Vi, giúp cô gật đầu, "Khi đó cô chủ của tôi ngồi phía sau."

"Tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, có chỗ nào không khỏe không? Có cần làm kiểm tra không?"

Kiều Vi xác thật cảm thấy không khỏe.

Mùi sát trùng trong bệnh viện khiến cô không thở nổi, bụng hơi đau, nhưng việc này không liên quan đến tai nạn, Kiều Vi vốn mắc bệnh dạ dày, ở nhà còn một đống thuốc.

Vì thế cô lắc đầu, mỉm cười lễ phép: "Cảm ơn, tôi rất khỏe."

Bác sĩ đang định nói tiếp, nhưng bị Kiều Vi từ chối như vậy cũng không khuyên thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.